Chương 347: Lãnh Thổ Của Ta? (1)
Chương 347: Lãnh Thổ Của Ta? (1)Chương 347: Lãnh Thổ Của Ta? (1)
"Hoặc là hai huynh muội chúng ta có thể mỗi người chiếm một thành trì, dù sao thỏ khôn đào ba hang mà." Cố An Nhiên nói ra suy nghĩ của mình.
Chỉ là nàng cảm thấy sơn trại này có thể chứa được tối đa chỉ có hai ba nghìn người, bởi vì vị trí có hạn nên không thể phát triển đến quy mô lớn hơn, không giống như nơi nàng đang ở hiện tại, khả năng là vô hạn, dù sao bên kia dãy núi vẫn còn bao la. .
Nếu muốn một chỗ định cư thì chắc chắn là không thể không trồng trọt được.
Sơn trại này tuy an toàn nhưng xung quanh đều là núi đá, không thể trồng trọt được, cho dù là bắp ngô thì thu hoạch cũng không được mấy, cho nên thực sự không thích hợp để phát triển lâu dài.
Cố Thẩm Diệp và Cố An Nhiên đều có suy nghĩ giống nhau: "Nếu là thỏ khôn đào ba hang, nơi này cũng không phải là lựa chọn tốt nhất."
"Nơi có thể tận dụng có hạn, hơn nữa ta cũng không muốn cách muội quá xa, thời thế này cũng không yên ổn."
"Vậy ca ca nghĩ thế nào? Ca dự định xử lý đám sơn tặc này và gia quyến của bọn họ như thế nào?" Cố An Nhiên hỏi. Cố Thẩm Diệp xoa xoa lông mày: "Đám sơn tặc này cũng không quá tà ác, bọn họ không trộm đồ của bách tính dân thường, chuyên cướp của các phú thương giàu có, mà đều là cướp đồ rồi thả người đi."
Cố An Nhiên nhíu mày, trong ánh mắt có vẻ ranh mãnh: "Trên tay không dính nhân mạng sao?"
Nàng dường như đang nhìn thấy đám sơn tặc này xây tường thành sửa đường trên lãnh thổ của mình.
Cố Thẩm Diệp mặc dù chỉ lớn hơn Cố An Nhiên năm tuổi, nhưng khi còn nhỏ phụ mẫu thường xuyên xa nhà, cho nên muội muội này gân như là hắn ta nuôi lớn.
Lúc này Cố Thẩm Diệp có thể nhìn thấu chút tâm tư của Cố An Nhiên.
Hắn ta cưng chiều khẽ cười nói: "Sao vậy? Muội coi trọng những người này sao? Muốn đưa tới địa bàn của mình sao?"
"Đúng vậy!" Cố An Nhiên nặng nề gật đầu: "Như vậy, tất cả tường thành của muội rất nhanh sẽ được xây xong."
"Vậy cứ sắp xếp theo lời muội đi" Cố Thẩm Diệp đứng dậy đi ra ngoài, Cố An Nhiên theo sát phía sau.
Hai huynh muội đến nơi đại đương gia nghỉ ngơi, sau khi hắn ta được đại phu trong trại chữa trị, đã lấy lại sức.
Nhưng khi nhìn thấy hai huynh muội cùng bước vào gian phòng của mình, hắn ta suýt chút nữa không thở được.
"Truyền lệnh xuống, thu dọn đồ đạc, năm ngày xuất phát đi đến chỗ mới." Cố Thẩm Diệp nhìn nhìn lướt qua đại đương gia ra lệnh.
Đại đương gia cố gắng mở mắt ra, còn ngăn mình trợn mắt, vẻ mặt buồn bã nói: "Cao nhân, trại này của chúng ta là được ngài chỉ điểm, bây giờ an toàn như thùng sắt, mà chúng ta có đồ ăn thức uống, vì sao phải chuyển tới chỗ mới?"
"Không phải ta đang thương lượng với ngươi." Giọng nói Cố Thẩm Diệp tram thấp.
Trong khi đang nói chuyện, gió lớn trong phòng lại nổi lên, những ngọn gió vòng quanh người đại đương gia.
Trông như thể nếu hắn ta còn tiếp tục lắm lời, cái cổ ki sẽ khó giữ được.
Đại đương gia là một người co được dãn được, khuôn mặt đang khóc lập tức lộ ra nụ cười: "Cao nhân, ngài đang nói gì vậy? Lúc đầu ta đã nói rồi, toàn bộ người trong sơn trại chúng ta đều sẽ nghe lệnh của ngài, chỉ cần ngài có thể bảo vệ chúng ta được bình an."
Giày vò thì cứ giày vò đi, chỉ cần có thể giữ được mạng sống là được.
Cố An Nhiên ấn tay Cố Thẩm Diệp xuống, ra hiệu hắn ta thu hồi dị năng.
Sau đó nàng cười nhìn đại đương gia nói: "Cũng không phải nhất định phải giày vò các ngươi, hoàn cảnh nơi này thật sự quá tệ."
"Các ngươi có thể cả đời làm sơn tặc được không?”
Cố An Nhiên nói những lời này, trong lòng đại đương gia nghĩ thầm, nếu không phải thế đạo gian nan, thì ai lại muốn làm sơn tặc chứ?
Tiền đồ của tử tôn đời đời đều bị hủy hoại hoàn toàn, cũng chỉ giữ lại một cái mạng thôi.
Tuy nhiên, bọn họ đã vào rừng làm cướp, vậy thì suốt đời deu mang dấu ấn kẻ cướp.