Chuong 348: Lanh Tho Cua Ta? (2)
Chuong 348: Lanh Tho Cua Ta? (2)Chuong 348: Lanh Tho Cua Ta? (2)
Hắn ta bất lực nói: "Không làm sơn tặc thì có thể làm gì bây giờ? Chúng ta đã không có lựa chọn nào khác."
Cố An Nhiên thoải mái nói: "Yên tâm đi, hoàng thất nước Đại Tuyên đã suy tàn, sau này các ngươi có thể làm chủ chính mình."
"Nếu ngươi đi theo đúng chủ nhân, có lẽ sẽ không mang dấu vết của kẻ cướp nữa, còn có thể sống tốt!"
Ánh mắt đại đương gia ranh mãnh đảo qua lại vài lần, thận trọng hỏi: "Các ngươi nhất định là chủ nhân đó phải không?"
Cố An Nhiên khoát tay nói: "Địa bàn của ta có núi, có nước, có đất đai trông trọt, ngươi có muốn đi không?”
Đại đương gia vừa nghe đến có đất đai trồng trọt, hai mắt đã sáng lên, trồng trọt trên núi này khó khăn như thế nào, hắn ta đã biết rất rõ. .
Có đất nghĩa là họ có thể có cuộc sống những ngày tháng bình an, không còn phải dựa vào cướp bóc để sinh sống.
Hơn nữa, cô nương này còn là muội muội của cao nhân, có hắn ta ở đây, địa bàn của muội muội hắn ta nhất định cũng rất an toàn.
"Đi." Đại đương gia nặng nề gật đầu. "Năm ngày." Cố An Nhiên làm một động tác.
"Nhớ thu dọn đồ đạc cẩn thật, không được để lại một hạt gạo nào." Nàng khẽ cười nói.
"Được, được." Đại đương gia gật đầu như giã tỏi.
Cố Thẩm Diệp nghe được ý tứ trong lời nói của Cố An Nhiên: "Nhiên Nhiên, mấy ngày này muối không đợi ở trong trại sao?"
"Ca ca, trong tiểu trấn kia còn có bằng hữu của muội, lần này muội ra ngoài cũng là có việc quan trọng phải làm."
Cố An Nhiên nhìn về phía Cố Thẩm Diệp nói.
"Vậy ta cùng muội xuống núi." Bên ngoài không yên ổn, mặc dù muội muội không yếu đuối nhưng luôn cảm thấy nàng cần ca ca bảo vệ.
"Được!" Hai người cùng nhau xuống núi.
Sau khi cả hai rời đi, đại đương gia thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ta nhịn không được, phàn nàn với những người bên cạnh: "Chac chậc, chậc chậc, hai người này là thân huynh muội sao?"
"Chủ nhân giống như sát thần, chỉ cần hơi không hài lòng là tà khí trên tay có thể nổi lên giết người."
"Muội muội hắn lại có tính tình ôn hòa, dễ nói chuyện, xem ra rất dễ hòa đồng với người khác."
"Hai huynh muội bọn họ chỉ giống nhau duy nhất một điểm, chỉ có khuôn mặt! Chac chậc!"
Tuy nhiên, sau này đại đương sẽ hiểu rằng thế giới này không chỉ có nam sát thần, cũng có nữ sát thần.
Hai huynh muội bọn họ không chỉ có khuôn mặt giống nhau mà còn có tính cách giống nhau,
Trong cuộc đời này của hắn ta, hiểu lầm lớn nhất đối với người khác chính là cảm thấy tình tình Cố An Nhiên ôn hòa, dễ nói chuyện.
Sau khi hai huynh muội xuống núi, họ đi thẳng đến quán trọ dừng chân hôm qua.
Nhưng lúc này Đại Cường và hai người hầu của Đào Vọng Đường không còn ở trong quán trọ nữa.
Người đun nước cho họ ngày hôm qua nhận ra Cố An Nhiên, có chút ngạc nhiên khi thấy nàng trở vê.
"Khách quan, ngươi... sao ngươi lại trở về?"
"Hả?"
Cố An Nhiên dường như có chút không hiểu, tại sao tiểu nhị trong quán trọ lại ngạc nhiên như vậy khi nhìn thấy nàng.
Tiểu nhị lắp bắp nói: 'Hôm qua, mãi không thấy cô nương trở về, nên ba vị khách quan ở nhà trọ của chúng ta đã ra ngoài phố tìm kiếm."
"Bọn họ không tìm thấy ngươi, nhưng lại được một người nói tin tức ngươi bị sơn tặc bắt đi." Lúc nói lời này, tiểu nhị hạ thấp giọng xuống.
Suy cho cùng, danh tiếng của cô nương gia lúc này rất quan trọng.
Bị sơn tặc bắt đi một đêm, cũng không phải danh tiếng tốt gì, hắn ta đương nhiên phải nhỏ giọng xuống.
"Ba vị khách quan kia vô cùng lo lắng, sau khi trở về quá trọ liền vội vàng thu dọn đồ đạc rời đi ngay trong đêm." Tiểu nhị tiếp tục nói.
Nói xong, hắn ta còn hoảng sợ bổ sung một câu.
"A, đúng rồi, vị khách quan đầu troc kia hình như đang mang theo một con sói rất lớn."
Tối qua trước khi Cố An Nhiên ra ngoài, đã để Ngân Dạ ở trong gian phòng của mình.
Đại Cường đã đưa Ngân Dạ đi cùng, có lẽ đã quay lại để gọi thêm viện binh.