Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 349 - Chương 349: Có Chuyện Thì Từ Từ Nói. (1)

Chương 349: Có Chuyện Thì Từ Từ Nói. (1) Chương 349: Có Chuyện Thì Từ Từ Nói. (1)Chương 349: Có Chuyện Thì Từ Từ Nói. (1)

Thôi bỏ đi, dù sao nàng cũng sẽ dẫn đám sơn tặc này đến trấn Kính Hồ, không phải tất cả hai nghìn sơn tặc đều phục tùng.

Đám người Ân Tuần tới đây cũng tốt, đúng lúc có thể giúp nàng để mắt đến đám sơn tặc này, chỉ là việc trở vê sẽ bị hoãn lại.

Nhưng cũng không sao, nàng có thể dành thời gian đến xem địa điểm mà Đào Vọng Đường nhắc đến.

Nếu có thể vượt sông, sau khi trở về, có thể sắp xếp giúp Đào Vọng Đường vận chuyển vàng bạc bảo vật.

Đại Cường và hai người hầu của Đào Vọng Đường đúng là đã trở về để gọi thêm viện bình, nhưng là chia binh hai đường.

Hai người hầu của Đào Vọng Đường cưỡi ngựa trở lại trấn Kính Hồ tìm Ân Tuần giúp đỡ, Đại Cường và Ngân Dạ đi đến thành Mặc An tìm Dạ Tu Mặc.

Bởi vì trong lòng Đại Cường, Cố An Nhiên rất mạnh, nếu không phải đối thủ quá mạnh, nàng nhất định sẽ không bị bắt lại, cũng sẽ không thể không có cách trốn thoát.

Cho nên hắn ta và Ngân Dạ cùng nhau đến thành Mặc An. Mặc dù trấn Kính Hồ có binh lính, nhưng số lượng quá ít, ở thành Mặc An có nhiều binh lính hơn, Đại Cường cảm thấy tiểu tử thành chủ nhất định sẽ giúp đỡ mình.

Lúc này, Đại Cường đang nằm trên lưng Ngân Dạ, mà Ngân Dạ gần như biến thành một cái bóng, nhanh chóng lướt đi trên đường.

Mặc dù nó không thích gã đầu trọc này, nhưng sự an toàn của chủ nhân mới là quan trọng.

Bởi vì tốc độ quá nhanh, Đại Cường đã nắm chặt lông trên người Ngân Dạ khiến nó phải nhe răng trợn mắt.

"Lang... Lang ca... Oẹ! Chúng ta thương lượng một chút, Lang ca, có thể dừng lại một lúc được không?" Đại Cường vừa nói vừa cố kiềm chế cảm giác buồn nôn.

"Ta... ta sắp nôn rồi." Thấy Ngân Dạ còn chưa dừng lại, Đại Cường tiếp tục nói.

Khi Ngân Dạ nghe thấy Đại Cường sắp nôn, nó dừng lại với vẻ mặt chán ghét, sợ tên đầu trọc này sẽ nôn vào người mình.

Ngân Dạ vừa dừng lại, Đại Cường cảm thấy khuôn mặt bị gió thổi biến dạng của mình đã khôi phục lại một chút, nhưng trời quá lạnh, biểu cảm vẫn có chút cứng ngắc, đầu óc bị thổi cho đỏ bừng.

Sau khi Đại Cường tỉnh tạo lại, đôi chân yếu ớt tê dại trượt khỏi trên người Ngân Dạ bàn tay đang nắm lông Ngân Dạ cuối cùng cũng buông lỏng ra.

Cơn đau trên lưng Ngân Dạ được giảm bớt, cũng không còn nhe răng trợn mắt nữa.

Tuy nhiên, sau khi Đại Cường trượt khỏi lưng Ngân Dạ, hắn ta nhìn thấy hai túm lông trắng lớn trong lòng bàn tay mình.

Hắn ta như tên trộm liếc nhìn Ngân Dạ, chắp hai tay lại xoa mạnh một cái.

Giống như sợ Ân Dạ phát hiện ra chuyện hắn ta đã giật đứt bộ lông mượt mà của nó ra.

Nhưng Ngân Dạ dường như đã sớm phát hiện, dùng móng vuốt đánh về phía Đại Cường.

"Lang cal Lang cal Ngươi làm gì vậy? Có chuyện gì từ từ nói!" Đại Cường hoảng sợ nói.

Ngân Dạ dừng móng vuốt lại, kiêu ngạo ngẩng đầu sói lên, lại nhìn chằm chằm không chớp mắt vào lòng bàn tay khép lại của Đại Cường.

Đại Cường dường như hiểu ra điều gì đó, ngập ngừng hỏi: "Lang ca? Ngươi là muốn ta mở tay ra cho ngươi xem phải không?"

Ngân Dạ tức giận gật đầu: Đúng vậy, mau mở ra.

Đại Cường nghĩ đến bộ lông sói đã bị xoắn thành từng dải mỏng trong lòng tay mình, anh ta cảm thấy chột dạ rụt cổ một cái

Sau đó, trên mặt hắn ta lộ ra nụ cười rạng rỡ, vô cùng ninh nọt nói: "Lang ca, trong tay ta không có gì thú vị, chỉ là một chút bùn đen."

Ngân Dạ liếc nhìn Đại Cường một cái: Ngươi cho rằng Lang Vương này ngu ngốc sao?

Sau đó nó lại một lần nữa đặt móng vuốt sói vào trên tay Đại Cường, tư thế giống nếu Đại Cường không hợp tác, thì bàn tay này cũng không cần giữ nữa.

Đại Cường không có cách nào khác, đành phải cúi đầu thấp hơn: "Lang ca, chúng ta phải thống nhất, nếu nhìn thấy ngươi không được tức giận. Điều quan trọng nhất bây giờ là cứu

An Nhiên cô nương, chủ nhân của ngươi."

Ngân Dạ khẽ gật đầu, xem như đồng ý.

Lúc này Đại Cường mới mở bàn tay ra.

ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k
Bình Luận (0)
Comment