Chương 351: Các Ngươi Đúng Là Không Biết Xấu Hổ. (1)
Chương 351: Các Ngươi Đúng Là Không Biết Xấu Hổ. (1)Chương 351: Các Ngươi Đúng Là Không Biết Xấu Hổ. (1)
Bọn họ nói với vẻ rất công tâm: "Bây giờ đã quá thời gian vào thành, sáng sớm ngày mai ngươi hang vào thành."
"Mạng người quan trọng." Đại Cường có chút nôn nóng nói.
Tuy nhiên, binh sĩ ở thành Mặc An cực kỳ kỷ luật, tuyệt đối sẽ không bao giờ tùy tiện mở cổng thành.
Bởi vì tình thế hiện tại rất đặc biệt, nếu không tuân thủ quy củ, rất có thể toàn bộ thành Mặc An sẽ gặp phải gánh chịu tai họa ngập đầu.
Bởi vì quá gấp, Đại Cường hoàn toàn quên mất ngọc bội Nga Sơn mà Dạ Tu Mặc đã tặng hắn ta trước đó.
Bởi vì quá gấp, nó kéo lê cơ thể mệt mỏi từ dưới đất bò dậy, cắn vào ống quần của Đại Cường.
Ngân Dạ có chút suy yếu lật ra một cái liếc mắt, cắn bên hông hắn ngọc bài giật mấy lần.
Đại Cường xoa đầu Ngân Dạ nói: 'Lang ca, ngươi nghỉ ngơi một lát đi. Ta đang làm chính sự, ngươi đừng làm loạn."
Ngân Dạ yếu ớt trợn mắt một cái, cắn vào ngọc bội bên hông hắn ta giật mấy cái. "Ngươi kéo quần của lão tử, ngươi... gia" Đại Cường có chút cáu kỉnh.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt đe dọa của Ngân Dạ, hắn ta nói chữ "gia' nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Khi hắn ta chuẩn bị kéo quần lên, liền mò được được miếng ngọc bội Nga Sơn.
Vẻ mặt hắn ta như bừng tỉnh đại ngộ: "Lang ca, hoá ra ngươi muốn ta đưa cái này thử xem à?"
Ngân Dạ lúc này đã không thèm để ý tới Đại Cường, lại uể oải nằm rạp trên mặt đất.
Đại Cường giơ cao ngọc bội trong tay: "Ta có cái này, các ngươi có thể mở cổng không?" Những binh sĩ trên thành sau đó nhìn về phía chỉ huy sứ đang nghỉ ngơi ở một bên nói: "Đại nhân, trong tay tên đầu trọc đó có ngọc bội của Thành chủ."
"A, còn có một con sói trắng rất lớn."
Chỉ huy sứ lập tức mở to mắt "Có phải còn có cô nương xinh đẹp nữa không? Lập tức mở cổng thành, e rằng bọn họ gặp chuyện gì khó khăn rồi."
Binh sĩ lắc đầu nói: "Không có cô nương nào cả, chỉ có một con sói và một ngam nhân đầu trọc."
Chỉ huy sứ nhíu mày, lập tức đứng dậy đến gần tường thành, khi nhìn xuống, hắn ta thấy ở đó thực sự chỉ có gã đầu trọc và một con sói. Hắn ta không nhớ rõ bộ dạng gã đầu trọc, nhưng con sói trắng này nhất định là sói của nữ nhân mà thành chủ ngưỡng mộ.
Tìm tới đây trong đêm như vậy, e rằng đã xảy ra chuyện lớn rồi.
"Mở cổng thành." Thằn sắc hắn ta trịnh trọng ra lệnh.
Sau đó, chỉ huy sứ đi xuống tường thành, sau khi xác nhận ngọc bội trong tay Đại Cường đúng là của thành chủ bọn họ, hắn ta đích thân đưa một người một sói đến phủ thành chủ.
Bởi vì chuyện liên quan đến Cố An Nhiên, Dạ Tu Mặc lo lắng xuất hiện trước mặt Đại Cường.
"Đã xảy ra chuyện gì? Hắn ta cau mặt hỏi.
"Trên đường đi Nguyên Châu chúng ta gặp phải chút chuyện, An Nhiên cô nương bị thổ phỉ bắt đi, ta vốn tưởng rằng với năng lực của nàng ấy, người khác sẽ không dễ dàng bắt giữ, nàng ấy nhất định đã gặp phải một người rất mạnh, cho nên ta mang Ngân Dạ quay về tìm viện binh."
"Ngươi có đi cùng ta giải cứu An Nhiên cô nương không?" Đại Cường hỏi.
"Đi, lập tức lên đường." Dạ Tu Mặc nhìn về phía Thần Phong nói.
Đại Cường nuốt nước bọt một cái, nhìn Ngân Dạ bơ pho iu xìu nói: "Lang ca đã chạy một ngày một đêm, ta cảm thấy nó không thể chịu đựng được nữa." "Nhưng cưỡi ngựa qua đó thì quá chậm.' Đại Cường nhất thời không biết làm thế nào mới tốt.
Dạ Tu Mặc liếc nhìn Ngân Dạ, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên tinh thể đẳng cấp cao cấp, đưa nó đến miệng Ngân Dạ.
"Nuết cái này đi." Dạ Tu Mặc nhàn nhạt nói.
Ngân Dạ ngoan ngoãn nuốt tỉnh thể năng lượng, dù sao thì việc cứu chủ nhân là quan trọng.
Nếu là ngày bình thường, nó chắc chắn sẽ không ăn bất cứ thứ gì người này đưa.
Nó vẫn không thể quên được lúc đầu nam nhân này đã đánh nó dã man như thế nào.
Thần Phong lần này không ghen tị nữa, mà thân sắc lo lắng nhìn Ngân Dạ.