Chương 352: Các Ngươi Đúng La Không Biết Xấu Hổ. (2)
Chương 352: Các Ngươi Đúng La Không Biết Xấu Hổ. (2)Chương 352: Các Ngươi Đúng La Không Biết Xấu Hổ. (2)
Nếu là lúc bình thường, có lẽ nó đã lăn tới trước mặt Dạ Tu Mặc, xin tinh thể năng lượng cấp cao.
Dù sao hắn ta cũng đã đưa nó cho thú biến dị của người khác, không đến mức không cho thú của mình ăn.
Sau khi hấp thụ tỉnh thể năng lượng cao cấp, trạng thái cơ thể của Ngân Dạ đã trở nên tốt hơn rất nhiều.
Dạ Tu Mặc và Đại Cường không dám dừng lại lấy một khác, sóng vai chạy về phía Viên Châu.
Trên đường đi, Đại Cường có chút lo lắng: "Chỉ có hai người chúng ta và hai con thú thôi có được không? Lỡ như đánh không thắng thì phải làm sao?"
"Không có chuyện lỡ như. . Dạ Tu Mặc bình tĩnh nói.
Hai người hai thú đang chạy nhanh trên đường, về phái Cố An Nhiên thì thong dong tự tại đi tới Viên Châu một chuyến.
Cây cầu mà Đào Vọng Đường đề cập đúng là đã bị cắt đứt, nếu muốn vận chuyển kho báu vàng bạc qua đó, bọn họ phải đi đường vòng
Sau khi xác nhận tình hình, Cố An Nhiên ở lại trong sơn trại, thúc giục đám sơn tặc thu dọn đồ đạc.
Khi trời sắp tối, mấy tên sơn tặc canh giữ cổng sơn trại chạy tới báo cáo cho Cố Thẩm Diệp.
"Cao nhân, cao nhân, có người đánh lên sơn trại." Hai tên sơn tặc canh cổng thở không ra hơi nói.
"Người nào?" Cố Thẩm Diệp trầm giọng hỏi, trong mắt lóe lên ánh nhìn sắc bén.
"Một người đầu trọc, một con sói trắng, một con báo đen và một nam nhân mặc y phục màu đen... Tên sơn tặc xoè bàn tay nói.
Cố Thẩm Diệp cười lạnh một tiếng: "Hai người, hai con súc sinh, đã dọa các ngươi sợ đến như vậy sao?"
Tên sơn tặc kinh hãi lắc đầu; "Cao nhân, không phải, không phải, bọn hắn giống như chỉ một tiếng vù đã xuất hiện trong không trung, tốc độ quá nhanh!"
Lúc này Cố Thẩm Diệp mới dần nghiêm mặt lại.
Xem ra, thế giới này vẫn còn có những người có dị năng khác.
Nếu zombie không gian có thể đưa hắn ta và muội muội đến đây, thì đương nhiên cũng có thể đưa những người khác đến.
Cố An Nhiên còn chưa đề cập tới chuyện của Dạ Tu Mặc với Cố Thẩm Diệp nên hắn ta không biết.
Cố Thẩm Diệp đeo mặt nạ vàng vào rồi đi theo hai tên sơn tặc đến cổng trại.
"Phái vài người, bảo vệ tốt muội muội của ta." Hắn ta ra lệnh.
Sau đó, hắn ta đi từng bước tiến về phía tường thành của sơn trại, tấm áo choàng đỏ tham chậm rãi trượt trên mặt đất.
"Hai vị tới đây làm gì? Ta và hai vị không có thù oán gì." Cố Thẩm Diệp lạnh lùng nói.
Đại Cường tính khí nóng nảy không nhịn được, sờ cái đầu trọc lốc của mình nói: "Cái gì? Không thù oán?”
"Đồ con rùa rụt cổ! Ngươi trói người của chúng †a, còn nói không thù oán à?”
"Còn không trả lại người cho gia gia đây, ta sẽ nghiền nát sơn trại của ngươi!"
Cố Thẩm Diệp nghe thấy lời mắng mỏ của Đại Cường, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng, gió mạnh xung quanh hắn ta bắt đầu nổi lên, thổi cành cây xào xạc.
Đúng lúc hắn ta chuẩn bị quất gió tới, Đại Cường lại hừ một tiếng "Các ngươi đúng là không biết xấu hổ, lại đi ức hiếp một cô nương!"
"Mau thả An Nhiên cô nương của ta ral" Lưỡi đao gió trong tay Cố Thẩm Diệp lập tức bị thu lại. Ánh mắt Cố Thẩm Diệp lướt qua Đại Cường và Dạ Tu Mặc, khóe môi nở nụ cười vui vẻ.
"Người đang ở chỗ ta, nhưng các ngươi là ai?" Hắn ta bình tĩnh hỏi.
Vẻ mặt của hắn ta cao cao tại thượng nhưng lại không hề sợ hãi.
Đại Cường giơ rìu lên, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào, chỉ cần Dạ Tu Mặc ra lệnh một tiếng, hắn ta có thể phá nát cổng sơn trại này.
Tuy nhiên, ánh mắt Dạ Tu Mặc âm trầm liếc nhìn Cố Thẩm Diệp đang đứng trên đài cao.
Sau đó hắn ta lập tức trầm giọng nói "Ngươi lui ra phía sau.
Người đầu trọc này là một trong số ít hảo bằng hữu của An An ở thế giới này, mà nam nhân mặc áo choàng đỏ thẫm trên đài cao cũng có dị năng, hơn nữa mức năng lượng dị năng hệ gió của hắn ta cũng không yếu, nếu như tên đầu trọc chết ở chỗ này, chỉ sợ An An sẽ đau lòng.