Chuong 353: Chi Vi Han Dep Hon Ta Ma Thai. (1)
Chuong 353: Chi Vi Han Dep Hon Ta Ma Thai. (1)Chuong 353: Chi Vi Han Dep Hon Ta Ma Thai. (1)
Hai tay Đại Cường cầm chắc cây riu nói với vẻ không chắc chắn: "Trực tiếp giao cho ngươi sao? Như vậy có ổn không?"
Dạ Tu Mặc mất kiên nhẫn: "Lui xa một chút, người này không phải là người mà có thể đối phó được đâu."
Vừa nói, trong mắt Dạ Tu Mặc xuất hiện một ánh sáng xanh lam, một luồng linh lực cường đại bao trùm Cố Thẩm Diệp.
Lực tinh thần thật là mạnh mal
Cố Thẩm Diệp lập tức không dám tùy tiện ứng phó nữa, phóng xuất ra lực tinh thân của mình, phòng ngừa bị đối phương khống chế.
Cùng lúc đó, dị năng hệ gió được kích hoạt, trong lúc nhất thời cuồng phong nổi lên bốn phía, tràn ngập không khí lạnh leo.
Gió mang theo bụi và lá khô trên mặt đất, lao về phía Dạ Tu Mặc như một con hổ đang giơ móng vuốt.
Dạ Tu Mặc kích hoạt dị năng tốc độ của mình, khéo léo tránh vòng tròn gió do Cố Thẩm Diệp phóng ra.
"Tiểu tử này lại có song hệ dị năng, mà đẳng cấp đều rất cao." Trong lòng Cố Thẩm Diệp càng thêm ngưỡng mộ Dạ Tu Mặc.
Xem ra mặc dù Nhiên Nhiên ở một thế giới khác nhưng nàng vẫn kết giao được với những bằng hữu rất lợi hại.
Chỉ là, nhân vật lợi hại như vậy, nếu là đến từ tận thế, nhất định sẽ có chỗ đứng trong những căn cứ lớn.
Nhưng mà hắn ta đã từng gặp qua những nhân vật số một số hai của các căn cứ lớn, nhưng không có nam nhân mặc đồ đen trước mặt này.
Chuyện này rốt cục là thế nào?
Trong tận thế, vì Dạ Tu Mặc luôn chuẩn bị đến một thế giới khác nên hắn ta không phát triển căn cứ sinh tồn của riêng mình, mà chỉ tìm một nơi ẩn náu cho Dạ gia, mang theo tộc nhân lánh nạn nên việc Cố Thẩm Diệp không biết hắn ta cũng rất bình thường.
Mặc dù Dạ gia và Cố gia là quan hệ lâu đời nhưng số lần Dạ Tu Mặc và Cố Thẩm Diệp gặp nhau cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Mà đều là khi còn bé nên nhất thời không thể nhận ra nhau cũng là chuyện vô cùng bình thường.
Lúc này, tất cả đám sơn tặc do Cố Thẩm Diệp phái đến để bảo vệ Cố An Nhiên đều đã có mặt.
Nàng nhìn thấy đám sơn tặc vây quanh mình, nhất thời có chút bối rối: "Các ngươi làm cái gì? Tạo phản sao?" "Có lẽ ta dễ nói chuyện hơn ca ca ta một chút, nhưng cũng tuyệt đối không phải như các ngươi nghĩ đâu."
Cố An Nhiên kiên nhẫn giải thích với đám sơn tặc, bởi vì nàng nhìn trúng đám sơn tặc này đi giúp nàng làm việc, cho nên nàng không muốn bọn chúng bị giết hay bị thương.
Một tên sơn tặc cười nói: “Cô nãi nãi, chúng ta nào dám đối với ngươi như vậy? Là ca ca ngươi phái chúng ta đến bảo vệ ngươi."
"Ta không cần các ngươi bảo vệ." Cố An Nhiên lạnh lùng từ chối.
Thành thật mà nói, nàng thực sự không phải là một tiểu cô nương yếu đuối.
Tuy nhiên, trên thế giới này có mối nguy hiểm khiến ca ca nghĩ nàng đang gặp nguy hiểm, nàng cũng đành bất lực.
"Nhưng mà bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ có người tấn công vào sơn trại sao?" Cố An Nhiên thản nhiên hỏi.
Suy cho cùng, có ca ca nàng ở đây, ngay cả người lợi hại hơn nữa ở thế giới này cũng khó có thể tiến đánh vào đây được.
"Là có người đang tấn công vào sơn trại của chúng ta. Một người trọc đầu, một nam nhân mặc đồ đen."
"Một người cưỡi báo, một người cưỡi sói, rít một tiếng đã xuất hiện ở cổng sơn trại." "Bây giờ ca ca của ngươi đang chiến đấu với hai người bọn họ rất ác liệt!" Tên sơn tặc nói xong chợt bịt lấy miệng.
"Hỏng rồi!" Lúc đầu Cố An Nhiên còn có bộ dạng hóng chuyện, đột nhiên nói một tiếng.
Có lẽ Đại Cường không tìm Ân Tuần tới mà trực tiếp đến thành Mặc An đưa Dạ Tu Mặc tới đây.
Với năng lực của Dạ Tu Mặc, đối đầu với ca ca nàng, chẳng phải là những người xung quanh sẽ gặp tai hoạ sao?
Nàng ném quả táo còn chưa ăn xong trong tay xuống đất rồi chạy về phía cổng sơn trại.
Tuy nhiên, nàng vẫn đến muộn một chút.