Chuong 354: Chi Vi Han Dep Hon Ta Mà Thôi. (2)
Chuong 354: Chi Vi Han Dep Hon Ta Mà Thôi. (2)Chuong 354: Chi Vi Han Dep Hon Ta Mà Thôi. (2)
Bởi vì cổng sơn trại đã bị ai đó trong bọn họ dùng dị năng đập nát, nhiều cây lớn ở cổng trại đã đổ rạp, đè chết một vùng hoa cỏ rộng lớn.
Ngọn núi đá cứng rắn cũng bị thổi bay mất mấy góc, trông giống như hiện trường một vụ động đất.
Cũng may trước khi họ bắt đầu chiến đấu, Cố Thẩm Diệp đã quát đám sơn tặc rút lui nên không ai bị thương.
Đại Cường vốn tràn đầy tự tin giờ đây đang run lên vì tuyệt vọng, đang ôm một cây cổ thụ lớn.
Cây cổ thụ này lớn hai người ôm không hết, bộ rễ đan vào nhau nên không dễ bị gió thổi đổ.
Hắn ta hít một hơi nước mũi bị gió mạnh thổi ra, rên rỉ: "Nương ơi, con đang gặp loại người gì vậy?”
"Hai người bọn họ đánh nhau một trận còn có sức phá hoại lớn hơn người ta dẫn quân đội đánh nhau."
"Quan trọng là, lúc đầu nghĩ đưa thành chủ lợi hại đến đây, nhất định sẽ chắc thắng."
"Nhưng không ngờ tên rùa rụt đầu trong sơn trại này lại mạnh đến thế, chuyện này còn có thiên lý hay không?” Nhưng mà nghĩ lại hắn ta vẫn có thể chấp nhận được. Nếu không phải tên kia mạnh mẽ như vậy, An Nhiên cô nương sao có thể không trốn thoát được?
Cố An Nhiên dùng tay chặn cơn gió mạnh, sau khi nhìn thấy Đại Cường cách đó không xa đáng thương, yếu đuối và bất lực, nàng từ từ bước tới.
Đại Cường không thể tin được khi nhìn thấy Cố An Nhiên.
Hắn ta dùng một tay dụi dụi mắt, hỏi: "An Nhiên cô nương, không phải ngươi bị tên khốn đó bắt đi sao? Làm sao ngươi trốn thoát được?"
"Ngươi là nhân lúc bọn họ đánh nhau, lén chạy trốn sao?"
Lúc nói lời này, một tay khác của Đại Cường vẫn nắm chặt lấy khe nứt trên vỏ cây xù xì.
Bởi vì hắn ta sợ buông ra sẽ bị gió thổi bay.
Cố An Nhiên nghe thấy Đại Cường gọi ca ca mình là đồ khốn, nàng tức giận đến mức lập tức giáng cho hắn ta một bạt tai.
Đại Cường nhe răng trợn mắt vì đau, nhưng hắn ta không dám phàn nàn, chỉ có thể cúi đầu uất ức.
Tại sao lại muốn giúp đỡ tên khốn đó? Chỉ vì tên khốn kia đẹp hơn mình thôi sao?
Ô ô ô, An Nhiên cô nương không phải thích hắn ta nhất. Cố An Nhiên tron mắt nhìn Đại Cường; "Đó là ca ca của ta! Ngươi không được mắng”
"Khụ khu khụ!" Đại Cường nghe Cố An Nhiên nói câu này, lập tức bị sặc một cái.
"Ca... ca ca của ngươi, thân ca ca sao?" Hắn ta có chút chột dạ hỏi.
"Đúng vậy, là thân ca ca." Cố An Nhiên khoanh tay trả lời câu hỏi của Đại Cường.
Đại Cường nói với vẻ mặt buồn bã: "Vậy thì hỏng rồi. Ta vừa mới ở trước mặt măng hắn ta là đò rùa rụt cổ vì ta tưởng rằng hắn bắt cóc ngươi."
Cố An Nhiên ngạc nhiên nhìn Đại Cường "Vậy mà ngươi vẫn còn sống? Thật là kỳ lại!"
Nhưng mà Cố An Nhiên biết Đại Cường ở bờ vực cái chết sẽ luôn có lời nói hoặc biện pháp nào đó để tự cứu mình.
Cho nên nàng cũng không hỏi thêm nữa.
Nhưng mà ca ca nàng chắc cũng đã biết đám người Đại Cường là bằng hữu của mình.
Nếu không, hắn ta đã hạ tử thủ, Đại Cường cũng sẽ không còn trên thế gian nữa.
Vậy hắn ta đã biết rõ Dạ Tu Mặc và Đại Cường là bằng hữu của nàng, vậy tại sao hắn ta còn đanh nhau không phân cao thấp với Dạ Tu Mặc?
Họ đang cạnh tranh sao?
Cố An Nhiên nhìn thấy một màu đỏ thẫm và một bóng đen tiến tới gần, nàng hét lớn một câu: "Dừng lại, chúng ta đều là một nhài"
Cố Thẩm Diệp và Dạ Tu Mặc nghe được giọng nói của Cố An Nhiên, đều dừng tay lại, nhìn về phía nàng.
"Nhiên Nhiên, sao muội lại ra ngoài?”
An An, ngươi không sao chứ?" Hai vị đại lão đồng thanh nói.
Sau đó, hai người nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy trong mắt đối phương tràn ngập địch ý và... chán ghét.
Dạ Tu Mặc lúc này khí huyết dâng trào, bởi vì hắn ta hiếm khi nhìn thấy một nam tử có dung mạo tuấn mỹ ngang ngửa với mình.
Hơn nữa, nam nhân này vậy mà lại xưng hô với An An thân mật như vậy, Nhiên Nhiên là để cho hắn ta gọi sao?