Chương 358: Đưa Mọi Người Trở Lại Trấn Kính Hồ. (2)
Chương 358: Đưa Mọi Người Trở Lại Trấn Kính Hồ. (2)Chương 358: Đưa Mọi Người Trở Lại Trấn Kính Hồ. (2)
An Tuần chắc chắn không quen với hình ảnh này, hơi trợn mắt nói: "Thuộc hạ hiểu, Chương Xa sẽ sắp xếp việc này."
Tuy rằng sắc mặt hắn ta vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất khâm phục Cố An Nhiên.
Chủ nhân bây giờ không chỉ cướp tiền cướp đố, mà tới người cũng có thể cướp được.
Lại qua năm ngày nữa, nhóm người Cố An Nhiên rốt cục đã đến được chân núi trấn Kinh Hồ.
Dạ Tu Mặc biết Cố An Nhiên có một số bí mật, nhưng trước khi An An chủ động nói, hắn ta sẽ không hỏi.
Cho nên ánh mắt của hắn ta dịu dàng như nước "An An, tới đây đã an toàn rồi, ta về thành Mặc An trước."
Cố An Nhiên nhướng đôi lông mày thanh tú, khóe miệng mỉm cười: "Nếu như không chê, ngươi có thể tới ngồi với ta một chút."
"Để cảm tạ ngươi đã hộ tống suốt chặng đường, ta định tự mình nấu ăn."
Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt Dạ Tu Mặc, nỗi buồn chia tay và bi thương trong mắt hắn ta biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là sự vui vẻ. "Sao có thể không thích? Ta cầu còn không được!"
Điều này chứng tỏ An An đã mở lòng hơn với hắn ta một chút, cũng đã hạ thấp cảnh giác với hắn ta.
Chỉ là, trước khi bước vào trận pháp, Ân Tuần có vẻ hơi khó xử: "Chủ nhân, vải chuẩn bị không đủ.
Trước đây bọn họ dẫn người đến trấn Kính Hồ, nhiều nhất cũng chỉ có vài trăm người, một lúc có mấy ngàn người như vậy, trước nay chưa từng có.
Cố An Nhiên liếc nhìn đại đương gia của đám sơn tặc, ra lệnh: "Để toàn bộ thuộc hạ của ngươi nhắm mắt lại."
"Nếu ai không chịu nghe lời, tất cả sẽ bị móc mắt." Một luồng khí lạnh băng giá đột nhiên xuất hiện tỏa ra khắp người Cố An Nhiên.
Đại đương gia tỏ ra bối rối, muội muội dịu dàng của cao nhân đâu rồi?
Thật ra đại đương gia có hiểu lầm sâu sắc đối với Cố An Nhiên cũng không có gì ngạc nhiên.
Dẫu sao trên đường di có hai vị thần tiên Dạ Tu Mặc và Cố Thẩm Diệp nên Cố An Nhiên hoàn toàn không cần xuất thủ.
Nàng cũng vui vẻ tận hưởng thời gian nhàn rỗi của mình.
Cố Thẩm Diệp thấy đại đương gia không nói lời nào, biểu cảm có chút không vui: "Ngươi không làm được à?”
Đại đương gia bị giọng nói tram ấm đầy sát khí làm cho sợ hãi, gật đầu liên tục: "Ta có thể làm được! Ta có thể làm được!"
Sau đó, hắn ta nhìn đám người phía sau nói: "Tất cả mọi người, nếu muốn sống thì nhắm mắt lại."
Thực ra, hầu hết những tên sơn tặc này không còn lựa chọn nào khác mới phải trở thành kẻ cướp.
Bọn họ không thích những ngày tháng chém giết, cảm thấy cuộc sống trồng trọt thật bình yên.
Vậy nên bây giờ đã có nơi an toàn để canh tác, bọn họ không có lý do gì để không hợp tác.
Đại đương gia vừa dứt lời, mọi người đều nhắm mắt lại, lần lượt xếp hàng ngay ngắn.
Ân Tuần cử binh sĩ dưới quyền mình đi áp tải lương thực và hành lý bên kia.
Cả đoàn người lúc này mới đi vào trấn Kính Hồ.
Bởi vì Cố Thẩm Diệp và Dạ Tu Mặc không bị bịt mắt nên cả hai đều cảm nhận được trận pháp tỉnh tế kỳ diệu của trấn Kính Hồ.
Những hàng cây có thể di chuyển, còn có những người sắt mặc giáp mang vũ khí, tất cả đều khiến họ cảm thấy ngạc nhiên. Cố Thẩm Diệp rốt cục cũng hiểu tại sao muội muội mình lại không chịu ở lại sơn trại bên kia.
Một địa điểm tốt như vậy, đúng là rất khó để bỏ đi.
Khi họ đến vùng đất tương đối cao trong trấn Kính Hồ, Dạ Tu Mặc cũng đã biết lý do tại sao Cố An Nhiên từ chối đến thành Mặc An.
Chỗ này đã có bộ khung ban đầu của một tòa thành trên núi rồi.
Tường thành đã xây được hơn một nửa, con đường bằng phẳng uốn lượn từ đỉnh núi xuống chân núi.
Thôn trang đều nằm bên bờ suối, bên kia tường thành là ruộng đồng, xếp thành từng tầng tu cao xuống thấp, mỗi tầng là một thôn nhỏ.