Chương 359: Như Vậy Đã Đủ Thân Thiện Chưa? (1)
Chương 359: Như Vậy Đã Đủ Thân Thiện Chưa? (1)Chương 359: Như Vậy Đã Đủ Thân Thiện Chưa? (1)
Đại Cường gãi gãi trán nói: "An Nhiên cô nương, chúng ta mới đi ra ngoài một tháng, không ngờ trấn Kính Hồ đã thay đổi rất nhiều như vậy."
Cố An Nhiên mỉm cười, nhìn về phía An Tuần nói: "Những ngày này vất vả chó các ngươi rồi."
Khi mọi người đến trấn Kính Hồ, người của Ân Tuần đã sắp xếp cho hai nghìn tên sơn tặc, phân chia nơi ở và chỗ trông trọt cho bọn họ.
Khi đám sơn tặc này tiến vào, toàn bộ khu vực được quy hoạch trước đó của trấn Kính Hồ đã gần như bị chiếm đóng hất.
Cố An Nhiên, Dạ Tu Mặc, Đại Cường và Cố Thẩm Diệp đi xuyên qua khu rừng cấm, mở cơ quan trong hang động.
Cánh cửa đá ở lối vào từ từ mở ra, mấy người bước qua hang, tiến vào thung lũng.
Dạ Tu Mặc nhìn thung lũng, cảm thấy đây là một nơi tuyệt vời để ẩn cư, có núi, có nước và có hồ.
Tất cả các loại cây trông đều mọc lên từ trong đất, màu xanh tươi bao phủ khắp nơi.
Cách đó không xa có một thảo nguyên rộng lớn, trâu bò thong thả đi trên đồng cỏ, thỉnh thoảng lại đến uống nước bên dòng suối trong vắt.
Một thôn nhỏ sinh sống bên kia thung lũng, lúc này khói bếp bốc lên lượn lờ.
Cố An Nhiên dẫn Dạ Tu Mặc và Cố Thẩm Diệp về căn nhà nơi nàng ở, căn nhà có hàng rào gỗ, lúc này phủ đầy hoa trầm hương vàng đang nở rộ.
Nàng chỉ vào một bàn gỗ đơn giản trong sân rồi nói: "Hai người ngồi xuống trước đi." Nói rồi nàng bước vào trong nhà.
Không lâu sau, nàng bưng ra hai tách trà nhài, đặt trước mặt Cố Thẩm Diệp và Dạ Tu Mặc.
"Hai người trò chuyện một chút, ta đi nấu cơm." Cố An Nhiên đeo tạp đề vào, bận rộn trong phòng bếp trong sân.
Cố Thẩm Diệp và Dạ Tu Mặc liếc nhìn Cố An Nhiên đang bận rộn, đồng thanh nói: "Để ta giúp ngươi."
Cố An Nhiên liếc nhìn Cố Thẩm Diệp, hình ảnh hắn ta giúp nàng nấu ăn ngày xưa không khống chế được tràn ngập trong đầu.
Sau đó, với vẻ mặt đầy phản kháng, nàng nói: "Ca ca, không cần đâu, ca cứ ngồi đó chính là giúp muội rồi."
Ca ca nàng có dị năng cường đại, đầu óc thông minh, nhưng đối với chuyện nấu nướng, hắn ta thực sự không có chút thiên phú nào. Ngàn vạn lần không thể để ca ca nàng tới gần phòng bếp, nếu không tất cả mọi người sẽ gặp xui xẻo.
Dạ Tu Mặc thấy Cố An Nhiên thẳng thắn từ chối Cố Thẩm Diệp, có chút buồn cười.
Nhưng hắn ta nghĩ tới sau này muốn ở bên An An nhất định phải được sự đồng ý của người này nên đành nhịn xuống.
Cố An Nhiên nhìn khuôn mặt Dạ Tu Mặc tràn đầy tha thiết muốn giúp đỡ, nói: "Ngươi cũng không cần giúp, ta tự mình làm được."
Chủ yếu là nàng sợ ca ca mình ghen tị.
Nhưng Cố Thẩm Diệp lại sợ muội muội mình vất vả "Hắn muốn giúp thì muội cứ để hắn giúp đi"
Dạ Tu Mặc gật đầu đồng ý "Phải đấy, ta muốn giúp."
Cố An Nhiên không biết, hai nam nhân ngây ngô thường xuyên âm thầm cạnh tranh với nhau này, tại sao lúc này họ lại đoàn kết một cách khó hiểu như vậy?
Nàng bất lực nhướng lông mày nói: "Vậy được, ngươi qua đây giúp ta rửa rau."
Dạ Tu Mặc mỉm cười đi tới, đổ rất nhiều nước vào chậu gỗ, hái rau xanh trong tay, loại bỏ những phần hư hỏng, cẩn thận làm sạch rễ rau, làm việc vô cùng có trật tự. Không thể nói là giống hệt biểu hiện của Cố Thẩm Diệp trong bếp, có thể nói là hoàn toàn không liên quan.
Cố Thẩm Diệp vốn là muốn xem Dạ Tu Mặc làm trò hề, không ngờ tiểu tử này lại có thể làm bếp giỏi như vậy.
Lúc này, hắn ta cảm giác như tự lấy đã đánh vào chân mình.
Khi Dạ Tu Mặc đang rửa rau, tay áo rộng vô tình rơi xuống, hắn ta đang định tự kéo lên.
Cố An Nhiên buông thìa trong tay xuống, cười nói: "Ta giúp ngươi."
Nói xong, nàng kéo ống tay áo Dạ Tu Mặc, lật lên phía trên.
Cố Thẩm Diệp nhìn chằm chằm hai người không chớp mắt, chỉ cảm thấy thái dương mình phồng lên.
Cảnh tượng trước mắt khiến hắn ta cảm thấy đặc biệt chói mắt, còn có chút nhói nhói trong tim.