Chương 360: Như Vậy Đã Đủ Thân Thiện Chưa? (2)
Chương 360: Như Vậy Đã Đủ Thân Thiện Chưa? (2)Chương 360: Như Vậy Đã Đủ Thân Thiện Chưa? (2)
Ngược lại Ngân Dạ lại nhàn nhã giơ móng vuốt của mình chơi đùa, ung dung sử dụng lực tinh thần của mình để giao tiếp với Cố Thẩm Diệp.
Ngân Dạ: Nam nhân kia biết làm việc thì tốt rồi, sau này chủ nhân có thể bớt nhọc công hơn rồi.
Cố Thẩm Diệp tán thành liếc nhìn Ngân Dạ: Ngươi nói rất có lý.
Nếu tên Dạ Tu Mặc đó biết nấu ăn thì tốt rồi, muội muội mình không cần làm việc nữa.
Lúc này, đôi mắt Thần Phong đang nhìn trừng trừng vào loại nước mà Dạ Tu Mặc dùng để rửa rau.
Nó đang nghĩ sau khi Dạ Tu Mặc xử lý rau xong thì nước này sẽ cho nó uống sao?
Sau khi Dạ Tu Mặc rửa sạch rau xong, hắn ta hỏi: "Nước này nên xử lý thế nào?" Hắn ta biết loại nước này thật phi thường. .
"Đổ vào vườn rau đi." Cố An Nhiên thản nhiên nói.
Đôi mắt của Thần Phong mở to.
Tốt lắm, đây là gia đình gì thế này? Dùng linh thủy rửa rau thì cũng thôi đi, sau khi rửa xong vậy mà lại không cho vật nuôi uống, còn trực tiếp đổ đi!
Cảm giác thật đau lòng.
Thần Phong dùng móng vuốt lay Ngân Dạ: Chủ nhân của ngươi bình thường đều lãng phí như vậy sao? Có phải bình thường nàng cũng đối xử khắt khe với ngươi không?
Nàng thà đổ nước đó đi, cũng không cho ngươi uống!
Ngân Dạ không nhịn được trợn mắt nhìn Thần Phong: Ngươi đừng châm ngòi ly gián nữa, nhìn bộ dạng người thế này chắc chưa thấy qua việc đời rồi.
Thần Phong:?2?2 Vì sao nói ta chưa thấy qua việc đời? Ta là đang bênh vực kẻ yếu thôi mà.
Ngân Dạ: Bênh vực kẻ yếu để đường đường Lang Vương như ta uống nước rửa rau à?
Thần Phong: Đó không phải là nước bình thường! Uống nó có thể tăng cường dị năng.
Ngân Dạ càng trợn trắng đôi mắt sói: "Ta có thể không biết sao? Cũng không có gì to tát, bên ngoài có cả một dòng suối đầy nước như thế này, ngươi có thể qua đó lăn lộn."
Ngân Dạ nói xong liên vô cùng chán ghét quay người đi, dùng mông đối mặt với Thần Phong.
Nhưng đôi mắt Thân Phong sáng lên: Ngươi nói thật sao? Vậy ta muốn qua đó lăn lộn.
Nói xong, nó cắn vào đuôi Ngân Dạ, cố gắng kéo đi.
Ngân Dạ: Gil Con báo ngu ngốc này, rốt cục ngươi định làm gì vậy?
Mặc dù ngoài miệng nói không thích Thần Phong, nhưng thân thể vẫn rất thành thật đứng dậy, nó theo Thân Phong kéo ra ngoài đi về phía Tây.
Cố An Nhiên nhìn thấy hai con thú muốn đi ra ngoài liền nói: "Ngân Dạ, ngươi và Thần Phong đi ra ngoài, đừng dọa thôn dân sợ hãi."
Ngân Dạ ngoan ngoãn gật đầu: Chủ nhân, ta hiểu rồi, ta sẽ trông chừng không cho nó gây chuyện.
Dạ Tu Mặc cũng không ôn nhu như Cố An Nhiên: Ra ngoài đừng gây chuyện, nếu không ngươi tự biết hậu quả.
Thần Phong gật đầu.
Ôi, tại sao chủ nhân của nó và Ngân Dạ lại khác nhau như vậy?
Nó có thể đổi chủ nhân được không?
Hai con thú lớn bước ra khỏi ngôi nhà gỗ của Cố An Nhiên, thôn dân nhìn thấy Ngân Dạ cũng không cảm thấy ngạc nhiên, thậm chí có một số người to gan còn chào hỏi Ngân Dạ, ném cho chúng một ít thịt.
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy con báo phía sau Ngân Dạ, bọn họ trở nên cảnh giác, lần lượt tránh né.
Ngân Dạ trừng mắt nhìn Thần Phong: Ngươi nhìn xem ngươi bị chán ghét này, cũng không biết ra vẻ đáng yêu hơn một chút.
Thần Phong oan ức cúi đầu xuống: Làm sao có thể ra vẻ đáng yêu được? Tướng mạo mạnh mẽ bá khí cũng không phải lỗi của ta, mà là vì bọn họ nhát gan.
Tuy nhiên, nó vẫn cố gắng thực hiện nhiệm vụ lấy lòng mọi người theo lời Ngân Dạ.
Nó dựng thẳng cái đuôi lên rồi lắc lư mạnh hai lần.
Nó nhớ rằng những con chó làm như vậy rất đáng yêu, biểu cảm rất thân thiện.
Nó như thế này đã đủ thân thiện chưa?
Ngân Dạ nhìn Thần Phong đang vẫy đuôi, tỏ ra biểu cảm không thể nhìn nổi, tiểu tử này quả thật là đang làm xấu mặt dã thú.
Ngân Dạ: Ngươi đang làm gì vậy? Cụp đuôi xuống nhanh lên.
Thần Phong ngoan ngoãn cụp đuôi xuống: 0.