Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 370 - Chương 370: Tìm Đường Chết Ở Biên Giới (2)

Chương 370: Tìm Đường Chết Ở Biên Giới (2) Chương 370: Tìm Đường Chết Ở Biên Giới (2)Chương 370: Tìm Đường Chết Ở Biên Giới (2)

Ở đây ngoài số tiền được phát lần trước ra thì còn có tiền bán da của Đại Cường, nhưng số tiền này cũng không nhiều.

Nhiều nhất vẫn là số tiền mà cô nương làm được và đưa cho hắn ta mỗi lần hắn ta ra ngoài làm việc cùng cô nương An Nhiên.

Lúc ban đầu hắn ta từ chối nhận, nhưng cô nương An Nhiên nói là cho hắn ta để có tiền cưới vợ.

Hắn ta nhận ra hắn ta thật sự cần cưới vợ nên cũng nhận tiền.

Hắn ta ôm hộp gỗ ra ngoài định đi đến nhà Mạt Nương sát vách, đúng lúc nhìn thấy Nhị Cường đang dọn dẹp ở trong viện.

Sau này lão nhị cũng cưới vợ, hắn ta lại đi ra ngoài ít nên cũng không có bao nhiêu tiền.

Nghĩ đến đây, Đại Cường mở hộp gỗ trên tay mình ra, cẩn thận phân ra một nửa rồi ngoắc ngoắc tay với Nhị Cường.

"Lão nhị, đệ đến đây, ta muốn nói chuyện với đệ."

Nhị Cường vô cùng nghi hoặc đi đến bên cạnh Đại Cường, trên tay còn cầm cây chổi không nỡ buông xuống. Hắn ta thật sự không biết, ca ca tốt của hắn ta ngày hôm nay lại muốn làm cái gì.

Đại Cường bất mãn liếc nhìn cây chổi trong tay Nhị Cường: "Ném cây chổi trên tay đệ xuống đi, ta có thứ tốt cho đệ này."

Nghe được một câu nói này, Nhị Cường bắt đầu tê ran cả đầu.

Lời này khi ca ca còn bé thường xuyên nói với hắn ta, mà "thứ tốt" mỗi lần hắn cho đều là con chuột, con gián hay là bọ hung.

Hắn ta cảnh giác lùi về sau, cố gắng nói đạo lý với Đại Cường.

"Ca, bây giờ hai chúng ta đã lớn rồi, đừng giở trò như lúc còn nhỏ nữa, thật mất mặt."

Đại Cường có chút vội vàng gãi đầu, hắn ta học cách nói của Cố An Nhiên: "Nhanh! Ném cây chổi đi!"

Nhị Cường lại nghệch ra một lát rồi lại ngoan ngoãn "À" một tiếng và ném cây chổi sang một bên.

Đại Cường thầm tán dương trong lòng, cách của cô nương An Nhiên quả nhiên dễ sử dụng, Nhị Cường lập tức nghe lời.

"Vén vạt áo của đệ lên, làm thành một cái yếm, nhanh!" Đại Cường lại ra lệnh.

Nhị Cường trông có vẻ vô vọng nhưng cũng làm theo yêu cầu của Đại Cường mà vén vạt áo lên làm yếm.

Cũng không biết lần này ca ca của mình lại cho mình "bảo bối lớn" nào, lại còn chắc chắn là lớn hơn cả con gián, con chuột hay bọ hung.

Hắn ta không nhìn trực tiếp, chỉ quay mặt sang hướng khác.

Đại Cường nhìn thấy Nhị Cường nghe lời như thế thì vô cũng hài lòng, hắn ta mở chiếc hộp gỗ đựng hộp bạc ra.

Hắn ta chia bạc ra làm hai nửa, một tay ôm phần bạc của mình, sau đó bỏ một phần bạc khác vào trong yếm của Nhị Cường.

Nhưng mà bởi vì có quá nhiều bạc, Đại Cường không ôm xuể nên có hai hạt rơi vào trong yếm của Nhị Cường.

Đại Cường cảm thấy huynh đệ ruột thịt cũng cần phải rõ ràng số lượng, hắn ta nói chia cho mỗi người một nửa thì chính là mỗi người một nửa.

Vì thế hắn ta lại câm hai hạt đã rơi vê.

Nhị Cường chỉ cảm thấy túi mình có chút nặng, lân này chắc là ca ca hắn ta cho mình một tàng đá thật nặng chứ gì?

Đại Cường phân bạc ra xong thì đậy chiếc hộp trong tay lại, hắn ta nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Lão nhị, đệ giữ phần bạc này đi, tương lai cưới vợ cần phải có tiền." Lúc này Nhị Cường mới quay đầu lại, nhìn thấy trong túi mình có ánh bạc hơi chói mắt: "Ca cho ta nhiều bạc như vậy để làm gì? Ta tự có bạc của mình, ca lấy tiền ở đâu ra?"

Đại Cường khoát tay và nói: "Cô nương An Nhiên cho đấy, nói là cho ta dùng để cưới vợ, đệ có bao nhiêu tiền ta còn không biết rõ sao?"

"Chừng này tiền thì làm sao đủ? Đủ mua được cái gì chứ? Đệ giữ số tiền này cho cẩn thận, đừng tiêu xài lung tung!”

Nhị Cường cố gắng trả lại túi bạc: "Tự ta có thể kiếm tiền, ca cầm lại số tiên này đi.

Hắn ta đã hứa với mẹ rằng sẽ chăm sóc cho ca ca, làm sao có thể nhận tiền của ca ca mình được chứ?
Bình Luận (0)
Comment