Chương 369: Tìm Đường Chết Ở Biên Giới (1)
Chương 369: Tìm Đường Chết Ở Biên Giới (1)Chương 369: Tìm Đường Chết Ở Biên Giới (1)
Đại Cường nhìn Cố An Nhiên, vẻ mặt thành kính nói: “Ta thích ngươi."
Cố An Nhiên: ?
Vương Ngọc Liên bị dọa đến mức rơi mất đôi đũa.
Dạ Tu Mặc vốn dĩ có tâm tình tốt đột nhiên trở nên xấu đi, cơm nước cũng ăn không ngon, gương mặt hắn ta đen lại nhìn Đại Cường.
Sắc mặt của Cố Thẩm Diệp cũng đen như đáy nồi!
Cuối cùng Đại Cường mới nhận ra bầu không khí bây giờ có chút không đúng nên lúng túng gãi đầu: "A ha ha, các ngươi đừng hiểu lầm! Ta chỉ luyện tập trước một chút thôi, đề phòng lát nữa gặp mặt Mạt Nương lại không biết phải nói thế nào."
Bởi vì câu giải thích này của Đại Cường mà ánh sáng màu xanh lam giống như ngôi sao nhỏ trong con ngươi của Dạ Tu Mặc biến mất, cơn gió nhẹ thổi trong tiểu viện cũng bất chợt dừng lại.
Bầu không khí nhanh chóng dịu lại không ít, cả nhóm người ai muốn ăn cơm thì ăn cơm, ai muốn gắp đồ ăn thì gắp đồ ăn.
Đại Cường lại ăn thêm vài miếng cơm và vài miếng thức ăn lớn rồi cười hi hì: "Mọi người lo lắng như vậy làm gì, ta thích cô nương dịu dàng, ha ha ha."
Hắn ta không hề hay biết lời nói của hắn ta sẽ có hậu quả thế nào.
Sắc mặt Cố Thẩm Diệp tối sam lại: "Nhiên Nhiên không dịu dàng sao?"
Dạ Tu Mặc cũng lên tiếng hỏi theo: "Ngươi cảm thấy An An không dịu dàng à?"
Cố An Nhiên gần như có thể xác định đây là một câu hỏi đòi mạng, cái tên Đại Cường này thật sự cho rằng mình sống lâu al
Nàng có dịu dàng hay thì tự nàng biết rõ nên cũng không thèm quan tâm đến câu nói này của Đại Cường.
Dù sao ở thời kỳ loạn lạc, có lúc dịu dàng cũng không giải quyết được vấn đề, còn có thể khiến vấn đề càng trở nên khó khăn hơn.
Nhưng mà lăng kính sàng lọc của ca ca nàng dành cho muội muội có hơi dày, nàng cũng biết điều đó.
Hắn ta gần như không cho phép người khác nói muội muội của hắn ta một lời nào không tốt, ví dụ như câu nói trực tiếp ngay trước mặt này của Đại Cường, quả thật là đang tìm đường chết.
Ngay cả Dạ Tu Mặc... Có lẽ hắn ta cũng có lăng kính khá dày dành cho nàng. Suy nghĩ cho cái mạng nhỏ này của Đại Cường nên Cố An Nhiên nhíu mày: "Ngươi câm miệng! Ăn cơm của ngươi đi!"
Đại Cường oan ức nhìn Cố An Nhiên đang liếc mình một cái, dù sao đã lâu rồi Cố An Nhiên không hung dữ với hắn ta.
Tiếp theo hắn ta lại ngoan ngoãn cúi đầu: "A” Sau đó bới thêm một miếng cơm lớn.
Nhưng dường như hắn ta không nhịn được mà ngẩng đầu lên: "Tuy là cô nương An Nhiên không dịu dàng bằng Mạt Nương nhưng nàng ấy rất mạnh, ta rất khâm phục nàng ấy!"
Nói xong lại nhanh chóng cúi đầu và cặm cụi ăn đồ ăn của mình.
Hình như trong lòng Cố Thẩm Diệp và Dạ Tu Mặc lại thoải mái hơn một chút, cũng không chuẩn bị tính toán với Đại Cường chuyện gì nữa.
Thật ra bọn họ cũng không có ý định tính toán, dù sao bọn họ cũng biết Cố An Nhiên coi trong tên đầu trọc này bao nhiêu.
Cố An Nhiên nhíu mày và thâm nghĩ: Cái tên Đại Cường này thật là nhảy liên tục trên bờ vực của cái chết.
Bởi vì Đại Cường ăn rất nghiêm túc nên bữa ăn cũng diễn ra rất suôn sẻ.
Hắn ta ăn cơm xong cũng chịu khó giúp Cố An Nhiên dọn dẹp, rồi mới trở vê nhà mình. C6 An Nhiên nhìn theo bóng lưng của Đại Cường và hét lên: "Nếu ổn định chuyện đó với Mạt Nương rồi thì nhớ nói cho ta biết nhé."
Đại Cường xoay người lại và nhếch môi nở nụ cười: "Được thôi!"
Trong suốt thời gian ở chung với bọn họ, Đại Cường, Nhị Cường, còn có cả nhà Vương Ngọc Liên đều đã trở thành những người quan trọng đối với nàng.
Vì thế nếu như Đại Cường thành hôn thì nàng sẽ chúc phúc và gửi lễ vật đến cho hắn ta.
Sau khi Đại Cường trở về thì không đi thẳng đến nhà Mạt Nương mà là đi đến phòng của mình, hắn ta lấy hộp bạc ở dưới đáy giường ra.
Một hộp gỗ có tạo hình cổ điển được nhét vào hơn nửa hộp bạc.