Chuong 375: Dom Dom Day Troi (1)
Chuong 375: Dom Dom Day Troi (1)Chuong 375: Dom Dom Day Troi (1)
"Lo lắng gì? Sợ ta đối xử không tốt với nàng ấy sao? Ta có thể thề với trời nhất định sẽ đối xử tốt với nàng ấy."
Trong lúc nói chuyện, Đại Cường giơ tay lên bắt đầu thề với trời.
Cố An Nhiên vội vàng đưa tay cắt đứt Đại Cường: "Không cần thề ở trước mặt ta, thê ở trước mặt Mạt Nương là được."
"Lúc Mạt Nương sinh Bảo Nhi, sức khoẻ của nàng ấy bị thương tổn, sau này có thể rất khó sinh con, nàng ấy không muốn ảnh hưởng đến ngươi cho nên mới từ chối ngươi."
Đại Cường lại căn bản không lo lắng chuyện đó, một mực không sao cả nói: "Vậy thì sao, ta không quan tâm cái này, chuyện nối dõi tông đường nhà ta đâu chỉ có ta gánh vác, còn có nhà lão nhị mà!"
"Ta bởi vì thích nàng ấy nên mới thành thân với nàng ấy, cũng không phải bởi vì nàng ấy có thể sinh con mới cưới nàng ấy."
"Hơn nữa, không phải đã có Bảo Nhi rồi sao? Đây không phải là hài tử sẵn có sao? Dù sao đứa bé kia cũng rất thân với ta."
Cố An Nhiên vỗ vỗ vai Đại Cường nói: "Ừ, ta biết rồi, nhưng việc này ngươi hẳn là cần nói với Nhị Cường một tiếng chứ?" Dù sao, áp lực nối dõi tông đường đột nhiên đơn phương biến thành một người cũng là chuyện lớn.
Lúc này Nhị Cường từ trong phòng đi ra: "Chỉ cần đại ca ta sống vui vẻ, ta không có ý kiến gì."
Đại Cường mặt mày hớn hở nói: "An Nhiên cô nương, cô có nghe thấy chưa? Lão Nhị nói không có ý kiến."
"Cô ngồi chơi ở đây một lát, ta đến nhà thân mẫu của Mỗ Ngang trước!"
Nói xong, căn bản không đợi Cố An Nhiên nói chuyện, hắn ta chạy nhanh như thỏ tới nhà Mạt Nương.
Đáy mắt hắn ta có chút hồng hồng: "Mat Nương, nàng vì chút chuyện nhỏ này mà từ chối ta.
Mạt Nương cúi đầu đỏ mắt nói: "Đại Cường, đó không phải chuyện nhỏ, là chuyện rất quan trọng."
Đại Cường cũng không thèm nghe: "Chỉ cần ta không quan tâm thì đó chính là việc nhỏ, hơn nữa không phải có Bảo Nhi rồi sao?"
"Nếu chúng ta thành hôn, con của nàng cũng chính là con của ta, cho nên chuyện này không có gì không tốt."
Mạt Nương thấy sắc mặt Đại Cường kiên quyết, nàng ấy xác định lại một lần nữa: "Thật sao?" Đại Cường thê son sắt: "Đương nhiên là thật, ta có thể thề, nếu nàng cảm thấy thề với trời không đủ, ta có thể viết khế thư cho nàng."
Đại Cường sợ Mạt Nương không chịu gả cho hắn ta cho nên vội vàng đưa ra các loại chủ ý cho Mạt Nương chọn.
Mạt Nương bị sự chân thành của Đại Cường chọc cười: "Thật ra không cần ông trời chứng giám, cũng không cần khế thư!"
"An Nhiên cô nương nói, nếu ta cần, nàng ấy sẽ giúp ta giết chàng nếu chàng phụ ta!"
Đại Cường gãi gãi đầu nói: "Vậy rốt cuộc nàng có đồng ý gả cho ta hay không?”
Mạt Nương có chút thẹn thùng cúi đầu nói: "Đồng ý.
Đại Cường hưng phấn đến mức cả khuôn mặt đều ửng đỏ, đứng ở trước mặt Mạt Nương, chân tay luống cuống giống như một đứa bé.
Ngay sau đó, thừa dịp Mạt Nương không chú ý, hắn ta ôm ngang nàng ấy lên đi vòng quanh sân.
Bởi vì giọng Đại Cường đủ lớn, cho nên Nhị Cường và Cố An Nhiên đều nghe được.
Nhị Cường trong lòng cũng cảm thấy mừng thay cho Đại Cường, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thật lớn.
Cố An Nhiên thấy chuyện của mình đã xong, mở cửa viện về nhà mình. Trong nhà kia đang chưa hai tổ tông, nàng sợ nếu hai người bọn họ đánh nhau thì toàn bộ sơn cốc đều có thể bị bọn họ phá hủy.
Trở về nhà, lại phát hiện Cố Thẩm Diệp đang dùng dị năng thủy hệ của mình tưới nước cho hoa trong đình viện của Cố An Nhiên.
Thế nhưng, trong viện lại không có bóng dáng Dạ Tu Mặc.
"Ca ca, Dạ Tu Mặc đâu? Ca ca sẽ không thừa dịp ta đi vắng ra tay giết người, hơn nữa còn nghiền nát thành bột phấn đó chứ?" Cố An Nhiên nói đùa.
Cố Thẩm Diệp có chút buồn cười nhìn Cố An Nhiên: "Muoi muội, muội cảm thấy tiểu tử kia dễ nát thành bột phấn như vậy sao?"
Cố An Nhiên nhún nhún vai: "Cho nên hắn đi đâu rồi?"