Chương 376: Dom Dom Đây Trời (2)
Chương 376: Dom Dom Đây Trời (2)Chương 376: Dom Dom Đây Trời (2)
Cố Thẩm Diệp lắc đầu: "Ta không biết, hắn chỉ nói với ta là muốn đi dạo xung quanh sơn cốc."
"À." Cố An Nhiên nhàn nhạt lên tiếng.
"Mấy ngày nay đi đường cũng mệt mỏi rồi, ca ca nghỉ ngơi sớm đi, trên lầu tổng cộng có ba phòng, gian phòng phía đông kia là của ta, những phòng khác ca tùy tiện chọn, ta đi tìm Dạ Tu Mặc đây."
Cố Thẩm Diệp thầm nghĩ giờ phút này hắn ta chỉ muốn tắm rửa thoải mái, hắn ta phát hiện trên lầu muội muội có một cái thùng gỗ lớn, vừa vặn có thể ngâm mình.
"Ừ, muội đi sớm về sớm, buổi tối không thể tùy tiện nhận lời mời đưa về nhà của nam nhân." Cố Thẩm Diệp dặn dò nàng chẳng khác gì mẫu thân nàng.
Ac vậy mời nam nhân về nhà thì sao?" Cố An Nhiên hỏi.
Dù sao, nàng hôm nay nhất định muốn mời Dạ Tu Mặc về nhà ở, nếu không cũng không thể để cho hắn ngủ ở bên ngoài trên đất hoang.
Tay Cố Thẩm Diệp dừng lại: 'Ặc... Lúc ta ở nhà thì có thể."
Cố An Nhiên tươi cười sáng lạn, sắc mặt ngoan ngoãn đáp: "Được." Sau đó, nàng ra khỏi nhà, Cố Thẩm Diệp thì lên lầu hai, hắn ta muốn ngâm mình.
Cố An Nhiên mới đi ra ngoài không bao lâu, Hổ Tử cũng không biết chui ra từ nơi nào, thần bí lôi kéo ống tay áo Cố An Nhiên nói: "An Nhiên tỷ tỷ, vừa rồi có một ca ca rất đẹp trai, mặc áo đen nói đệ đến nhà tỷ tìm tỷ-"
"Tìm ta làm gì?" Cố An Nhiên nửa ngồi xổm xuống, nhéo mặt Hổ Tử hỏi.
"Hắn nói, hắn ở Kính Hồ, bảo tỷ tới đó tìm hắn." Hổ Tử nói cực kỳ rõ ràng.
"An Nhiên tỷ tỷ biết rồi, chỉ là lúc ca ca kia nhờ đệ giúp hắn thì có cho đệ cái gì hay không?" Cố An Nhiên hỏi.
Những tiểu hài tử như bọn Hổ Tử từ trước đến nay đều yêu quý Cố An Nhiên nên chẳng bao giờ giấu giếm nàng chuyện gì, lập tức giơ một miếng Tát Kỳ Mã (*) trong tay lên.
(*) "Tát Kỳ Mã" là một loại bánh ngọt đặc sản của người Mãn Châu.
"Ca ca đẹp trai kia còn cho đệ một khối bánh ngọt rất ngon, đệ đã ăn một nửa rồi, còn một nửa đệ để dành cho tỷ ăn."
Hổ Tử tuy rằng rất thèm thuồng hương ngọt ngào của miếng điểm tâm này nhưng vẫn hào phóng đưa nửa khối Tát Kỳ Mã còn lại cho Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên lắc đầu: "An Nhiên tỷ tỷ không cần, nhưng sau này không thể tùy tiện nhận đồ của người lạ."
Hổ Tử chớp chớp mắt một cái nói: "Ca ca kia thật sự rất đẹp trai, đẹp trai cũng không thể sao?"
"Bộ dạng của hắn không giống người xấu." Hổ Tử lại bổ sung một câu.
"Người trong sơn cốc có thể tin tưởng, nhưng sau này ra ngoài cốc không thể như vậy." Cố An Nhiên xoa xoa đầu Hổ Tử nói.
"Được.' Hổ Tử ngoan ngoãn gật đầu.
"Đệ mau về nhà đi, trời đã tối rồi, coi chừng ngã đó." Cố An Nhiên lại dặn dò một câu.
Hổ Tử lại không cho là đúng nói: "Đèn đường sáng rồi, nhà nhà cũng thắp đèn hết rồi! Đệ không ngã được đâu, thế nhưng quả thật đệ phải về nhà, bởi vì trễ nữa mẫu thân sẽ đánh đệ."
Đưa mắt nhìn Hổ Tử đi về phía nhà mình, Cố An Nhiên lại một đường đi về phía Kính Hồ.
Kính Hồ ở giữa sườn núi bên trên, đi trên con đường không lớn không nhỏ, chỉ là nàng không biết chuyện gì xảy ra, hôm nay tuy rằng còn chưa vào hè mà đã xuất hiện đom đóm.
Lúc này trời đất như một tấm màn màu đen trút xuống, đom đóm lóe ra ánh sáng yếu ớt, chúng dường như cũng không sợ Cố An Nhiên, quanh quẩn ở bên cạnh nàng, bay múa, xoay quanh, trong bóng đêm dài đằng đẳng tỏa ra ánh sáng mê người. Một đường đến giữa sườn núi, dom đóm càng ngày càng nhiều, màn đêm tôn lên bây đom đóm giống như bầu trời đầy sao.
Dạ Tu Mặc đứng trên mặt đất bằng phẳng đứng đối diện với Kính Hồ, đom đóm cũng lóe sáng bên người hắn!
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k