Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 377 - Chương 377: An An, Nham Mắt Lại... )

Chương 377: An An, Nham Mắt Lại... ) Chương 377: An An, Nham Mắt Lại... )Chương 377: An An, Nham Mắt Lại... )

Nghe được tiếng bước chân của Cố An Nhiên, Dạ Tu Mặc xoay người, bên môi gợi lên một nụ cười đẹp: "An An, nàng đến rồi sao?"

"Đom đóm này đẹp không?" Dạ Tu Mặc nhìn Cố An Nhiên như một đứa trẻ mong được khen thưởng.

Giờ phút này, mặt nước Kính Hồ bị gió nhẹ thổi lên nếp uốn, ánh trăng màu bạc nhu hòa chiếu trên mặt hồ, hồ nước lóe lên những đốm sáng lốm đốm dịu dàng, ngàn vạn con đom đóm, bay múa trên mặt Kính Hồ Hồ.

"Đẹp, đom đóm này là ngươi tìm được sao?” Cố An Nhiên biết rõ còn cố hỏi.

"Phải, nhưng nàng sẽ không biết bí mật khác đâu!"

Dạ Tu Mặc thừa nước đục thả câu, lập tức kéo ống tay áo Cố An Nhiên, nâng niu nói: "Ta còn chuẩn bị một cái khinh khí cầu, nàng có muốn quan sát toàn bộ Kính Hồ hay không?"

"Được!" Cố An Nhiên không chút suy nghĩ lập tức đồng ý, nàng rất muốn quan sát Kính Hồ.

Hai người lên khinh khí cầu, đốt đuốc trên khinh khí cầu.

Không khí xung quanh dần trở nên ấm áp, khinh khí cầu chậm rãi bay lên không trung.

Những con đom đóm kia, giờ phút này phần lớn vẫn đang bay múa trên mặt Kính Hồ, còn phần còn lại thì đang chậm rãi bay lên vây quanh khinh khí cầu lơ lửng.

Hai tay Cố An Nhiên chống ở trên sào, sắc mặt dịu dàng nhìn Kính Hồ, nhìn thôn trang bên cạnh Kính Hồ đang lóe ra nhiều đốm đèn.

Trên mặt nàng xuất hiện nụ cười sáng chói.

Dạ Tu Mặc nhìn sườn mặt Cố An Nhiên, ngắm nhìn đến mức ngây người.

"Thật đẹp!" Hắn không chút keo kiệt khen ngợi.

Cố An Nhiên làm như không nghe thấy.

Đợi đến khi gió trên bầu trời Kính Hồ thổi nhỏ lại một chút, khinh khí cầu lẳng lặng trôi nổi trên không trung không hề bay cao lên nữa.

Dạ Tu Mặc lấy ra một bó hoa hồng lam lớn từ phía sau lưng đưa tới trước mặt Cố An Nhiên.

Cố An Nhiên lạnh nhạt nhìn về phía bó hoa hồng lam, không nói một lời dường như đang chờ Dạ Tu Mặc nói tiếp.

Vẻ mặt Dạ Tu Mặc trịnh trọng nói: "An An, ta thích nàng!"

Cũng không đợi Cố An Nhiên nói chuyện, hắn cũng dâng lên lệnh bài thành chủ Tranh Chương Nga Sơn của thành Mặc An. Hắn không quên, vừa rồi lúc ăn cơm, An An nói với tên đầu trọc kia rằng khi thổ lộ đưa cho đối phương toàn bộ gia sản là hành vi rất có thành ý.

Hắn cũng phải trở nên rất có thành ý, hy vọng An An có thể thích.

Cố An Nhiên nhìn khuôn mặt tuấn mỹ và ánh mắt thâm tình như nước của Dạ Tu Mặc, trong lòng khẽ động.

Nàng cười cười, tiếp nhận bó hoa hồng lam trên tay Dạ Tu Mặc, nhưng lại không nhân lấy ngọc bài Tranh Chương Nga Sơn.

"Lệnh bài thành Mặc An, chàng tự giữ đi." Cố An Nhiên cười nhẹ nói.

Dạ Tu Mặc luống cuống: "An An, nàng không nhận lệnh bài, là bởi vì nàng không thích... A..."

Hắn còn chưa nói xong, Cố An Nhiên đã kiễng chân, để lại nụ hôn phớt trên môi Dạ Tu Mặc.

Ngay sau đó, đôi môi mềm mại của nàng rời khỏi đôi môi mỏng có hơi lạnh như băng của Dạ Tu Mặc.

Dạ Tu Mặc nhất thời không kịp phản ứng, nhưng một lát sau, vẻ mơ hồ trong mắt hắn bị sự vui mừng như điên thay thế.

"An An, nàng nhận lời ta rồi!"

"Ừ" Cố An Nhiên mỉm cười duyên dáng, vẻ mặt vẫn ổn trọng, nhưng không kiềm chế được nhịp tim đang rối loạn của mình. Sở dĩ nàng chủ động hôn môi chính là muốn kiểm tra xem tâm trạng của mình có rối loạn hay không, có thể vì nắm giữ quyền chủ động mà an tính lại hay không.

Nhưng rất hiển nhiên, nàng đã thất bại.

Tuy rằng giờ phút này còn ở trên khinh khí cầu, Dạ Tu Mặc vẫn kích động ôm Cố An Nhiên vào lòng, tham lam cảm nhân hơi thở của nàng.

"An An... An An. .Cam hắn đặt lên đỉnh đầu Cố An Nhiên, thâm tình nỉ non.

Bầu trời Kính Hồ rất yên tĩnh, tiếng tim đập mạnh mẽ vang rõ mồn mội.

Cố An Nhiên hơi đứng thẳng người lên, mặt nàng gần như dán sát mặt Dạ Tu Mặc, hô hấp của hắn bị đình trệ, lập tức trở nên hơi dồn dập.
Bình Luận (0)
Comment