Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 378 - Chương 378: An An, Nhắm Mắt Lại... 2

Chương 378: An An, Nhắm Mắt Lại... 2 - Chương 378: An An, Nhắm Mắt Lại... 2 -Chương 378: An An, Nhắm Mắt Lại... 2 -

Bởi vì cách rất gần, khuôn mặt trắng sứ không tỳ vết của nàng trọn vẹn rơi vào trong mắt hắn.

Đôi mắt linh động tươi đẹp, lông mi dài tỉ mỉ cong lên, mũi quỳnh thẳng tắp, đôi môi đỏ bừng mà hơi nhếch đều có lực hấp dẫn trí mạng.

Mùi thơm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Cố An Nhiên như hoa mai, như đang khiêu khích chui vào khoang mũi Dạ Tu Mặc.

Hô hấp của hai người dần dần trở nên dồn dập, không khí trên bầu trời Kính Hô dường như đều trở nên nóng rực mập mờ.

Giọng Dạ Tu Mặc trầm thấp khàn khàn lại cực kỳ thâm tình vang lên: “An An, nhắm mắt lại..."

Cố An Nhiên ngoan ngoãn khép hai mắt lại, đôi môi mỏng của hắn dán lên đôi môi đỏ mọng của nàng.

Cơ thể nàng không kìm được mà run nhè nhẹ, khiến trái tim Dạ Tu Mặc cũng rung động theo.

Hai môi kề nhau, tùy ý đón lấy, tình ý lưu luyến...

Thần Phong đang ẩn núp trong bóng tối, giờ phút này nó đi ra từ trong bụi cỏ bên Kính Hồ, Ngân Dạ cũng theo sát phía sau.

Tuy nhiên, biểu tình của hai con thú rất khác nhau.

Bởi vì Thần Phong và Ngân Dạ đều là thần thú khế ước, chúng có tâm linh tương thông cùng chủ nhân, cho nên bọn chúng biết rõ tình huống giữa hai chủ nhân là gì.

Vẻ mặt Thần Phong đắc ý và mừng rỡ, dù sao chủ nhân của nó đã chiếm được tấm lòng của chủ nhân Ngân Dạ, về sau nó thường xuyên tới sơn cốc này ngâm mình là chuyện rất dễ dàng, hơn nữa, nó còn có thể chơi đùa cùng Ngân Dạ.

Ngân Dạ biết, trong lòng chủ nhân của mình hiện tại rất vui vẻ, nhưng nó thật sự không vui vẻ nổi.

Nó luôn luôn có một loại cảm giác cải trắng nhà mình bị người ta ủi đi mất (*), nam nhân kia rõ ràng rất hung dữ, không xứng với chủ nhân dịu dàng của nó.

(*) Ở Trung Quốc có một thuật ngữ "好白菜 被猪拱了"co nghĩa là cải trắng to đẹp bị heo ủi đi mất, thường dùng để ám chỉ những cô gái xinh đẹp thường bị lừa bởi những tên cặn bã.

Ngân Dạ oán hận nhìn Thần Phong một cái: Chủ nhân ngươi rất hung dữ, không hợp với chủ nhân dịu dàng của ta.

Thần Phong kinh ngạc: Chủ nhân ta rất hung dữ, cái này ta thừa nhận, nhưng ngươi lại nói chủ nhân ngươi dịu dàng? Ngươi bị tiêu chuẩn kép phải không? Ngân Dạ biu môi, chán muốn chết nằm rạp trên mặt đất, quay mông đối diện Thân Phong.

Nó đang rất hụt hãng, hiện tại nó không muốn để ý đến bất kỳ kẻ nào! Hừ!

Thần Phong lúc này không có tâm trạng phát cáu với Ngân Dạ, nó muốn đi làm chuyện lớn được dặn dò...

Nó đi một đoạn ngắn quanh Kính Hồ, đến nơi lắp đặt pháo hoa điện tử, ấn nút chủ nhân cố ý dặn dò kia.

Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ bầu trời Kính Hồ đều bị hào quang pháo hoa màu lam bao phủ, khinh khí cầu nằm giữa hào quang pháo hoa.

Giờ phút này trên bầu trời Kính Hồ, ngàn vạn con đom đóm đã tan cuộc, pháo hoa điện tử có thể ánh sáng vĩnh hằng bất diệt, chiếu rọi trên không trung.

Pháo hoa truyền thống dùng lửa sáng đốt tuy rất tốt, nhưng nó chỉ thoáng qua rồi biến mất, càng không có khả năng xuyên qua khinh khí cầu giữa không trung.

Nhưng những thứ này, pháo hoa điện tử đều có thể làm được, bởi vì pháo hoa điện tử là một màn chiếu.

Dạ Tu Mặc và Cố An Nhiên kết thúc nụ hôn lưu luyến này, Cố An Nhiên kinh ngạc nhìn màu lam đầy trời.

Nàng vươn tay, ôn nhu chạm vào khói lửa hình dáng bông tuyết xanh, đóa bông tuyết xanh kia giống như cánh hoa, phiêu nhiên rơi xuống trên tay nàng.

Cố An Nhiên giờ phút này, không có sắc thái trong trẻo lạnh lùng như trước, nụ cười giống như một đứa trẻ, trong suốt tinh khiết.

"Nhìn kìa, Dạ Tu Mặc, ta thật sự cầm được pháo hoa trong tay rồi."

Cầm pháo hoa trên trời trong tay, cũng là một giấc mộng khi còn bé của Cố An Nhiên, nàng nhớ nàng đã nói với Dạ Tu Mặc.

"Ừ, pháo hoa đẹp, người càng đẹp hơn."

Dạ Tu Mặc nói xong, động tình ôm Cố An Nhiên vào lòng mình, hôn nhẹ lên trán nàng.
Bình Luận (0)
Comment