Chương 379: An An, Nham Mắt Lại... (3)
Chương 379: An An, Nham Mắt Lại... (3)Chương 379: An An, Nham Mắt Lại... (3)
Bởi vì trận pháo hoa long trọng này, tất cả mọi người trong sơn cốc đều đi ra từ trong phòng của mình.
Bọn họ giống như vừa được chứng kiến một điều kỳ diệu, ngẩng đầu, nhìn khói lửa màu lam mỹ lệ trên bầu trời Kính Hồ.
"Đẹp quá! Trên Kính Hồ có thứ gì vậy?" Một thôn nữ trẻ tuổi cảm thán nói.
Một lão phụ nhân không hiểu phong tình nói: "Màu sắc u lãnh như vậy, sợ là quỷ hỏa đang quậy phá đó!"
Lý Kim Quang cắt nang nói: "Quỷ hỏa là màu xanh lá, đây là màu xanh dương, chắc chắn là không phải."
"Hơn nữa ánh sáng màu lam này thoạt nhìn rất đẹp, không có tà khí."
Đại Cường giờ phút này tiếp lời nói: "Có thể có quỷ hỏa đẹp mắt như vậy sao? Ta đây chết cũng muốn biến thành như vậy!"
Nhị Cường: ...
Đại ca, chúng ta có thể không cần mở miệng là nói những điều cấm ky như vậy hay không? Nghĩ trong lòng như vậy nhưng hắn ta vẫn nghẹn không nói thành lời. Mat Nương lại hơi oán trách nhìn Đại Cường: “Chàng nói hươu nói vượn cái gì vậy?”
Đại Cường nhìn thấy ánh mắt Mạt Nương, lập tức ngoan ngoãn câm miệng, không dám nói bay nữal
Nhị Cường giơ ngón tay cái lên với Mạt Nương, ở trong lòng âm thầm nói: Tẩu tử uy vũiI
Các thôn dân nhìn Đại Cường và Lý Mạt Nương như vậy, đoán chừng duyên của bọn họ sắp thành, đều vui vẻ trong lòng thay bọn họ.
Chỉ có trong lòng Cố Xuân Sinh tràn đầy không phục, rồi lại không thể làm gì.
Cố Thẩm Diệp ngâm mình hơi lâu, chờ hắn ta ra khỏi phòng thì phát hiện khói lửa đầy trời trên Kính Hồ.
Mặt hắn ta tối sâm lại, bất chấp cái gì gọi là hình tượng cao lãnh gây dựng bao lâu nay: "Hỏng rồi! Hoa nhà ta bị người ta bưng cả chậu di rồi."
Hắn ta ra khỏi phòng, phát hiện thôn dân đều đang hóng chuyện.
Bởi vì trong đám thôn dân này hắn ta thân quen với Đại Cường nhất, hắn ta chỉ về phía Kính Hồ hỏi Đại Cường: "Đó là nơi nào?”
"Kính Hồ." Đại Cường vui tươi hớn hở đáp.
"Dẫn ta đi." Cố Thẩm Diệp trầm mặt nói.
"Làm gì vậy?" Đại Cường vò đầu hỏi.
"Đừng nói nhảm nữa!" Cố Thẩm Diệp trầm giọng nói.
"ỒI" Nhìn thấy sắc mặt âm tram của Cố Thần Diệp, Đại Cường lập tức chuyển sang trạng thái cực kỳ ngoan ngoãn.
Ở chung với hai huynh muội này một thời gian, hắn ta đã biết rõ tính nết bọn họ.
Khi bọn họ càng lúc càng nói ít thì chứng tỏ họ đã sắp kiên nhẫn rồi.
Lúc này, nếu còn lải nhải không ngừng có lẽ sẽ phải nhận một đòn trí mạng.
Đại Cường chỉ con đường dẫn đến Kính Hồ nói: "Đi dọc theo con đường này... AI"
Đại Cường còn chưa nói hết câu thì cảm thấy người mình như đang bay lên, da mặt bị gió thổi đến biến dạng.
Cố Thẩm Diệp nắm cổ áo Đại Cường, khởi động dị năng tốc độ nhanh chóng bay thẳng đến Kính Hồ.
Đây là lần đầu tiên những người trong trong thung lũng Kính Hồ nhìn thấy loại dị năng mà mắt trần cũng có thể nhìn thấy này.
Bọn họ chỉ thấy hai người bay vụt qua trước mặt như một cơn gió rồi nhanh chóng biến không thấy bóng dáng...
"An Nhiên cô nương... Không phải là tiên nữ chứ?" Có người trẻ tuổi ngập ngừng nói.
"Đúng đấy, ca ca nàng có khác thần tiên chỗ nào đâu? Chẳng lẽ hắn ta tới mang An Nhiên trở về sao?"
"Chẳng lẽ An Nhiên cô nương lén trốn từ tiên giới tới đây sao?" Có mấy người liên tiếp hỏi.
Những ngày này chẳng qua không có việc gì làm, nghe quá nhiều chuyện xưa nên mới có suy nghĩ như vậy.
Lý Kim Quang cũng cảm thấy bất an, nhưng ngoài miệng vẫn kiên trì nói: "ung có nói mò, người ở quốc gia của An Nhiên cô nương vốn rất lợi hại, nào có thần tiên gì?"
Mọi người thấy Lý Kim Quang lên tiếng thì cũng ngừng lại.
Lúc này, Cố Thẩm Diệp đang đi thẳng đến Kính Hồ nhờ sự chỉ dẫn của Đại Cường, hắn ta ngẩng đầu nhìn khinh khí cầu trên trời.
Đại Cường nằm rạp trên bãi cỏ liên tục nôn khan, trong lòng càng thêm bội phục Cố Thẩm Diệp.
Lúc trước hắn ta cảm thấy Cố An Nhiên đã lợi hại lắm rồi, không ngờ lại phát hiện đại ca của An Nhiên cô nương còn lợi hại không giống con người.