Chương 385: Đoan Thủy Đại Sư (*)(1)
Chương 385: Đoan Thủy Đại Sư (*)(1)Chương 385: Đoan Thủy Đại Sư (*)(1)
(*) "ìm72kllf": "Đoan Thuỷ đại sư", là một từ thông dụng trên Internet, xuất phát từ câu "Một bát nước sẽ mang lại hòa bình", chủ yếu ám chỉ sự dĩ hoà vi quý, không muốn làm mất lòng ai.
Lúc này, Dạ Tu Mặc luôn im lặng ít nói cũng mỉm cười, ôm Cố An Nhiên vào lòng.
Hắn ta cúi đầu, chậm rãi nói: "An An, bao giờ ngươi bái đường với tal"
Cố An Nhiên giơ tay đẩy Dạ Tu Mặc ra xa: "Đừng vội! Yêu đương mới là thời điểm tốt đẹp nhất."
Cố Thẩm Diệp ngơ ngác, yên lặng lui về phía sau vài bước.
Ánh mắt những người khác trong sơn cốc cũng chuyển từ trên người Đại Cường cùng Mat Nương sang Cố An Nhiên và Dạ Tu Mặc.
Cốế An Nhiên giấy giụa muốn thoát ra khỏi ngực Dạ Tu Mặc, lại đẩy hắn ta xa hơn một chút.
Nhưng Dạ Tu Mặc lại không buông tha, bàn tay khớp xương rõ ràng kéo bang tay trắng nõn của Cố An Nhiên nhét vào trong ống tay áo của mình.
"Chàng...' Cố An Nhiên hết nói nổi nhìn Dạ Tu Mặc.
Dạ Tu Mặc đắc ý nhướng mày, thậm chí bàn tay bao phủ dưới ống tay áo cũng không an phận. Tay hắn ta nhẹ nhàng xoa tay Cố An Nhiên, khiến nàng không nhịn được mà run rẩy.
Cố Thẩm Diệp chưa từng theo đuổi nữ nhân, cho nên hắn ta không thể hiểu được hành vi của Dạ Tu Mặc.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Cố An Nhiên đã đến nhà Đại Cường và Nhị Cường, lần này nàng tới để tìm Nhị Cường.
Nhị Cường thoạt nhìn có vẻ đã thức dậy được một lúc lâu, nhưng vành mắt thâm quầng của hắn ta có hơi thâm quá, có lẽ là bởi vì mấy ngày nay bận rộn lo liệu hôn sự nên Nhị Cường bị quá lao lực.
Thấy Cố An Nhiên đi tới, hắn ta ngừng công việc trong tay, cười tới gân chào hỏi: "An Nhiên cô nương, sáng sớm như vậy sao cô lại tới đây?"
Cố An Nhiên mím môi cười cười: "Vẫn là vì chuyện kho bạc của Đào Vọng Đường, ta chuẩn bị hôm nay xuất phát đến Viên Châu."
"Vốn dĩ lần này ta sẽ đi cùng ca ca của ngươi, nhưng hắn ta lại mới thành thân, ta cảm thấy nếu để hắn ta đi cùng thì không thích hợp lắm."
"Cho nên ta muốn đưa ngươi đến Viên Châu một chuyến, ngươi..."
Nàng chưa dứt câu, Nhị Cường đã hưng phấn nói: "An Nhiên cô nương, ta đi cùng cô đến Viên Châu một chuyến." Độc thân quá khổ! Căn nhà gỗ này cách am kiểu gì được chứ, tối hôm qua hắn ta bị ép nghe âm thanh kẽo kẹt của giường gỗ suốt một đêm rồi.
Bởi vì ngủ không được nên hắn ta dứt khoát dậy sớm làm việc.
Cố An Nhiên cười cười: "Được, vậy ngươi cùng ta đi một chuyến, ngươi mau về phòng thu dọn quần áo, lát nữa ăn sáng xong chúng ta sẽ ra khỏi sơn cốc."
"ỒI Được, An Nhiên cô nương." Nhị Cường lên tiếng, lập tức đi thẳng vào phòng mình.
Mạt Nương lúc này đã dậy, nghe xong động tính ngoài phòng, nhẹ nhàng lay Đại Cường đang ngủ dậy.
"Đương gia, chàng tỉnh dậy đi." Giọng nói mêm mại uyển chuyển của nàng ấy vang lên.
Đại Cường hạnh phúc mở mắt, còn ngái ngủ ôm Mạt Nương vào trong ngực: "Nương tử, sao nàng dậy sớm vậy?”
"Có muốn ngủ thêm chút nữa không? Ta đi bảo lão nhị làm điểm tâm cho nàng ăn."
Mạt Nương bật cười nói: "Như vậy sao được? Nào có chuyện kêu nam nhân làm điểm tâm cho nữ nhân ăn chứ? Ta lập tức rời giường đi làm điểm tâm sáng."
"Đúng rồi, vừa rồi An Nhiên cô nương tới, có thể là vì chuyện trở về Viên Châu, chàng có muốn ta đi hỏi thăm một chút hay không?”
"Việc này trước đó vẫn là chàng làm cùng An Nhiên cô nương, làm việc có đầu có đuôi vẫn tốt hơn."
Đại Cường vừa nghe là chuyện của Viên Châu, cho dù có chút đau lưng mỏi eo hắn ta cũng không trì hoãn, lập tức đứng lên.
Mặc xiêm y ra cửa phòng, Cố An Nhiên vẫn chưa đi xa.
Đại Cường hét lên với bóng lưng Cố An Nhiên: "An Nhiên cô nương, cô chờ một chút!"