Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 386 - Chương 386: Đoan Thủy Đại Sư (2)

Chương 386: Đoan Thủy Đại Sư (2) Chương 386: Đoan Thủy Đại Sư (2)Chương 386: Đoan Thủy Đại Sư (2)

Trong lúc gọi nàng, Đại Cường mở cửa viện, chạy về phía Cố An Nhiên.

Cố An Nhiên dừng bước, chờ Đại Cường tới.

"Có chuyện gì vậy?" Nàng hỏi, đồng thời nở một nụ cười mỉm.

Đại Cường gãi gãi đầu nói: "Ta ở trong phòng có nghe được cô đang nói chuyện đi Viên Châu với lão nhị nhà ta nên ta đi ra."

"Chuyến đi Viên Châu này, ta định đưa Nhị Cường theo, ngươi mới thành thân, vẫn là nên ở cùng tân nương thì tốt hơn" Cố An Nhiên giải thích.

Đại Cường lúc này có hơi rối rắm: "Ta cũng muốn ở cùng nương tử, nhưng Mạt Nương nói làm chuyện phải có đầu có đuôi, bảo ta đi Viên Châu cùng cô, nàng ấy cũng sợ trên đường đi gặp trục trặc."

"Dù sao hiện tại bên ngoài đường càng ngày càng loạn, so với lúc chúng ta đi chạy nạn còn loạn hơn!"

Cố An Nhiên cười trêu chọc: "Ngươi lại nghe lời Mạt Nương, hai phu phụ các ngươi đã cảm thấy không sao thì ngươi đi thu dọn đồ đạc đi, lát nữa ăn điểm tâm xong chúng ta sẽ ra khỏi sơn cốc."

"Ta về ngay đây! Đồ đạc ta cũng không cân tự soạn nữa, Mat Nương rất chu đáo!" Đại Cường nhịn không được khen ngợi nương tử nhà mình một câu.

Cố An Nhiên có hơi bất lực, Đại Cường sao lại muốn show ân ái trước mặt nàng hả?

Làm như ai cũng không có đối tượng như lão nhị nhà hắn ta vậy!

Dạ Tu Mặc đang bưng trứng gà và hoành thánh đã nấu chín đặt lên bàn, Cố Thẩm Diệp dường như rất tò mò tay nghề nấu nướng của Dạ Tu Mặc.

Thấy Cố An Nhiên đẩy cửa viện đi vào, Dạ Tu Mặc hỏi: "An An, chuyện đã thỏa thuận xong chưa?"

"Đàm phán xong rồi, yên tâm đi." Cố An Nhiên mím môi cười.

Dạ Tu Mặc đặt đồ lên bàn, vẫy tay với Cố An Nhiên: “An An, lại đây ăn sáng trước đi!"

Cố An Nhiên ngồi xuống, Dạ Tu Mặc ân cần đẩy một chén hoành thánh tới trước mặt nàng.

Cố An Nhiên lấy thìa bên cạnh múc một miếng hoành thánh đầy thịt...

"An An, cẩn thận nóng."

"Nhiên Nhiên, cẩn thận nóng."

Dạ Tu Mặc và Cố Thẩm Diệp trăm miệng một lời nói.

Cố Thẩm Diệp liếc Dạ Tu Mặc một cái, sau đó ngưng tụ trên tay một vòng gió nhỏ, chậm rãi thổi quanh thìa của Cố An Nhiên.

Cố An Nhiên dường như đã quen với việc này, chờ sau khi vòng gió xoay một lúc thì đút hoành thánh vào trong miệng.

Thao tác này của hắn ta nàng đã sớm thành quen, thậm chí trước đây nàng còn hỏi ca ca của nàng, cách luyện tập phong hệ dị năng của hắn ta không phải là thổi đồ ăn cho nàng đó chứ?

Lúc ấy ca ca nàng mạnh miệng, nói cái gì mà nàng chỉ đang tự suy diễn, hắn ta đã luyện thành thạo, chỉ thuận tiện thổi thức ăn cho màng mà thôi.

Dạ Tu Mặc lúc này có chút ảo não, tại sao mình không biết phong hệ dị năng.

Hắn ta ghen tị chết đi được, nhưng hắn ta không dám biểu hiện ra ngoài, bởi vì đối phương là ca ca của nàng.

Cố An Nhiên là một cô nương thông suốt lanh lợi, giờ phút này làm sao có thể không biết hai người này có cảm xúc như thế nào?

Nàng vội vàng làm Đoan Thủy đại sư.

"Món hoành thánh được gió thổi nguội này ăn ngon thật.' Nàng cười nói.

"Đó là bởi vì gió hay bởi vì hoành thánh ăn ngon?" Dạ Tu Mặc cùng Cố Thẩm Diệp đồng thanh hỏi. "Đương nhiên là bởi vì hoành thánh ngon, cả gió cũng mạnh nữa!" Cố An Nhiên cảm thấy mặt mình sắp cười đến mức nứt ra rồi.

Hai nam nhân cuối cùng cũng thôi không kèn cựa nhau nữa.

Sau khi yên tĩnh ăn xong một bữa sáng, Đại Cường và Nhị Cường lưng đeo bọc đồ đến cửa viện.

Mat Nương cũng di theo sau hai huynh đệ bọn họ.

Cố An Nhiên tùy ý mang theo một bọc đồ nhỏ ra cửa viện, Dạ Tu Mặc và Cố Thẩm Diệp cũng đi ra.

Sắc mặt Mạt Nương có chút không nỡ nhìn Đại Cường, lập tức nhìn về phía Cố An Nhiên: "An Nhiên cô nương, chuyến đi này sợ là không yên ổn, các cô phải đi đường cẩn thận."

Cố An Nhiên biết Mạt Nương đang lo lắng cái gì, cười trấn an nói: "Cô yên tâm, ta sẽ đưa hai huynh đệ bọn họ lành lặn trở về!"
Bình Luận (0)
Comment