Chương 392: Đai Áo Dính Máu (2)
Chương 392: Đai Áo Dính Máu (2)Chương 392: Đai Áo Dính Máu (2)
Đào Giáp cùng đám tùy tùng khác của Đào Vọng Đường có chút không dám tin: "Chúng ta, cũng ăn giống các cô sao?"
Cố An Nhiên mim môi nói: "Đúng vậy, ăn lương khô mãi sẽ không có thể lực tốt, sẽ ảnh hưởng tốc độ mọi người.
Đào Vọng Đường xua tay: "Nếu An Nhiên cô nương đã nói vậy thì các ngươi nghe theo đi."
Vừa nói hắn vừa vội vàng ăn thử một ngụm mì ăn liền!
Thế này mới gọi là thơm chứt
Sợi mì dai, nước súp thơm ngọt, bọc đầy mỗi một góc sợi mì.
Vừa vào miệng, mùi thơm của mì và nước súp thấm hẳn lên đầu lưỡi.
"Ngon! Mì này ngon quát" Đào Vọng Đường cảm khái nói một câu.
Đại Cường thấy Đào Vọng Đường là loại người đã từng nếm thử nhiều sơn hào hải vị mà cũng có biểu hiện như vậy, hắn ta lập tức ném con thỏ trên tay lên tảng đá bên cạnh.
Hắn ta vẫn nên ăn một bát mì lót dạ trước đi.
Cố An Nhiên đưa cho Đại Cường một bát mì lớn, hắn ta nhận lấy, ăn hết sạch sẽ chỉ còn nước mì. An xong còn nấc một cái: "Cái này cũng quá thơm, nấc..."
"Muốn ăn nữa không? Ở đây vẫn còn này" Cố An Nhiên hỏi.
"Ha ha ha! Vậy ta ăn thêm một chén nhỏ nữa." Đại Cường có hơi ngượng ngùng nói.
Thật ra vừa nãy hắn ta ăn quá nhanh, chỉ biết là ăn ngon, lại quên cẩn thận nếm thử hương vị của mì.
Cố An Nhiên lại múc cho Đại Cường một chén.
Ăn xong bát mì, Cố An Nhiên đưa gia vị ướp thỏ nướng cho Đại Cường, sau đó nàng tự vào lều thu dọn.
Gạo rang nàng giao cho tùy tùng của Đào Vọng Đường làm.
Ngân Dạ ngồi xổm trước cửa lều Cố An Nhiên, dường như đang làm nũng: Chủ nhân, ta muốn uống nước.
Sau khi nói xong, nó ngoan ngoãn đặt bát của mình ở cách lều trại không xa.
Cố An Nhiên cởi túi nước, đổ đầy nước: "Uống đi, đêm nay ngươi phải gác đêm đó."
Ngân Dạ: Được.
Nó có hơi nhớ cuộc sống trong sơn cốc rồi, lúc trước ở trong sơn cốc, nó cảm thấy uống nước chỗ nào cũng giống nhau.
Nhưng nó không biết quý trọng, mới đi ra không được vài ngày, nó đã nhớ nguồn nước ngọt ở nhà rồi.
Qua giờ Tý, trong doanh địa tất cả mọi người đều đã ngủ say, chỉ có Ngân Dạ còn tỉnh, nó chán muốn chết!
Nó cảm thấy bầu không khí trong rừng có chút là lạ, luôn cảm giác có thứ gì đó đang rình mò trong bóng tối.
Đào Giáp mơ mơ màng màng từ trong lều bò ra, vì hắn ta ăn quá nhiều nên muốn di đại tiện.
Chuyện này giải quyết ở gần nơi dựng lều cũng không tốt lắm, dù sao nó cũng có hơi bốc mùi.
Cho nên, hắn ta chọn một nơi cuối đầu gió, đi vào trong rừng.
Lúc hắn ta đi ra ngoài, Ngân Dạ còn nhìn hắn ta như cảnh cáo, bảo hắn ta đừng đi quá xa.
Mà Đào Giáp dường như cũng hiểu cảnh cáo của Ngân Dạ, vội vàng xua tay: "Ta biết, ta sẽ không đi xa."
Lúc này Ngân Dạ mới yên tâm.
Đào Giáp đi vào trong rừng một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được một chỗ cỏ dại hơi nông một chút, như vậy mới không chọc vào mông hắn ta.
Lúc ấy hắn ta lập tức cởi đai lưng, tận tình phóng thích bản thân.
Nhưng mà, hắn ta luôn cảm thấy xung quanh nơi này lại văng vẳng tiếng hít thở như có như không.
Đào Giáp lạnh người rụt rè nhìn quanh bốn phía, nhưng không phát hiện ra gì cả...
Hắn ta chỉ muốn nhanh chóng giải quyết, trở về nơi dựng lều, nơi quỷ quái này rất kỳ lạ.
Mà giờ phút này, trên một thân cây đại thụ sau lưng Đào Giáp, một đôi mắt màu vàng xanh biếc giống như đèn lồng tràn ngập nghiền ngẫm.
Ngân Dạ đang buồn bực, người vừa mới đi ra sao còn chưa trở về, nó đang định đi xem...
"AII" Một tiếng thét chói tai, xé toạc sự yên tính trong màn đêm.
Cố An Nhiên từ trước đến nay rất tỉnh táo lập tức mở hai mắt, mặc xiêm y ra khỏi lều trại.
Nàng nhìn về phía Ngân Dạ: "Có chuyện gì xảy ra?"
Ngân Dạ: Có người vào rừng đi đại tiện.
Cố An Nhiên: "Ta đi xem một chút, ngươi trông coi doanh địa."