Chương 393: Đào Giáp Da Chết (1)
Chương 393: Đào Giáp Da Chết (1)Chương 393: Đào Giáp Da Chết (1)
Nói xong, nàng cầm rìu đầu phượng di về phía Ngân Dạ chỉ.
Đi chưa được bao xa, nàng lập tức ngửi thấy một mùi hôi thối, chỉ là trong mùi hôi thối này xen lẫn mùi máu tanh nồng đậm.
Trên cành khô cách đó không xa, treo một cái đai áo dính máu.
Dưới vạt áo là một vũng máu lớn màu đỏ sậm, dạ vào kinh nghiệm của Cố An Nhiên có thể thấy, hẳn là hắn ta đã bị cắn đứt động mạch chủ nên máu mới có thể phun ra như vậy, Đào Giáp đại khái đã mất mạng.
Nàng nhíu chặt mày, cảnh giác nhìn bốn phía, trong tay gắt gao cầm rìu đầu phượng trong tay mình.
Vật kia nhìn theo, vẫn từ trên cây nhìn chăm chú Cố An Nhiên.
Tí tách.
Một giọt chất lỏng từ trên cây nhỏ xuống tay Cố An Nhiên.
Mùi tanh nông đậm cùng xúc cảm dính dính kia, nàng không cần nhìn cũng biết, là máu...
Nói cách khác, hiện tại vật kia đang ở trên cây.
Cố An Nhiên ngửa đầu, lập tức phát hiện trên cây đối diện mình có một đôi mắt màu vàng lục loe lên ánh sáng quỷ quyệt.
Hơn nữa, trong ánh mắt của nó không có chút e ngại nào, hơn nữa giống như nó còn có ý tứ hàm xúc đang đùa bỡn con mồi.
Bởi vì, theo sự hiểu biết của nó, hiện tại nó đang ở trên cây, đó là tình huống có lợi nhất cho chính nó, và thứ nhỏ bé này, không thể là đối thủ của nó.
Con ngươi Cố An Nhiên hơi híp lại, ánh mắt nó nhìn nàng như nhìn con mồi khiến nàng rất không thoải mái.
Cho nên, nàng không nhanh không chậm tìm một thân cây cách vật kia tương đối gần, nàng vừa nhẩm ý niệm lập tức biến mất tại chỗ.
Đôi mắt màu vàng lục trên cây ngẩn ra, hoàn toàn không biết ngày chết của nó đã sắp tới.
Cố An Nhiên lặng lẽ xuất hiện trên thân cây, vật kia đang ở phía trước nàng.
Nàng vung rìu, không chút do dự chặt đứt đầu của thứ kia.
Đầu của thứ kia xuống mặt đất, ánh sáng vàng lục trong mắt nó dần dần trở nên ảm đạm.
Cơ thể nó cũng bởi vì quán tính mà ngã xuống dưới tàng cây, phát ra tiếng vang thật mạnh.
Sau khi nhìn thấy xác của Đào Giáp bên cạnh, nàng nhàn nhạt thở dài một hơi, kéo thi thể tới dưới tàng cây. Cách đó không xa, ánh lửa hơi hơi le lói, Đào Vọng Đường cùng bọn Đại Cường đều bị Ngân Dạ đánh thức.
Đào Vọng Đường thấy người Đào Giáp đầy máu, có chút không đành lòng nhìn: “An Nhiên cô nương, người còn có thể cứu không?"
Cố An Nhiên im lặng lắc đầu: "Đã tắt thở rồi."
"Thứ cắn chết Đào Giáp là thứ gì? Hổ sao?" Đào Vọng Đường nhìn thi thể động vật kỳ lạ bị chặt đầu nằm trên mặt đất hỏi.
Cố An Nhiên cầm đèn pin chiếu lên thi thể, lập tức lắc đầu: "Không phải, hoa văn giống báo hơn, nhưng cũng không phải báo."
Hơn nữa, Cố An Nhiên rất rõ ràng, báo khi ngửi thấy khí tức Lang Vương của Ngân Dạ cũng muốn trốn thật xa.
Nhưng vật này, không chỉ không có trốn, còn dám lên vội vàng đi lên cắn chết người của bọn họ, nó không đơn giản chỉ là một con báo.
Ngân Dạ chui ra từ giữa hai người Đại Cường và Nhị Cường, nhìn thấy hoa văn trên thi thể trên mặt đất, cả bộ lông sói lập tức dựng đứng.
Nếu nói ở trong môi trường dã, thứ chúng sợ nhất không phải hổ báo, mà là vật trước mắt này, linh miêu.
Linh miêu thông thường hầu hết thời gian đều ăn thỏ rừng, nhưng thỉnh thoảng chúng cũng hợp tác đi bắt sói. Tính hợp tác của linh miêu so với bầy sói còn gắn bó hơn nhiều.
Có đôi khi, một nhóm nhỏ sói một mình hành động, hơi không cẩn thận một chút là sẽ biến thành con mồi của linh miêu.
Ngân Dạ là sói, nhưng cũng là một con sói đơn độc hành động, cho nên đoàn người bọn họ lập tức bị linh miêu xảo trá này theo dõi.
Ngân Dạ nhìn về phía Cố An Nhiên: Chủ nhân, đây là linh miêu, biết bắt sói làm thức ăn, hơn nữa linh miêu này lớn hơn rất nhiều so với trước đây ta từng thấy.
Kinh Ngân Dạ nói như vậy, Cố An Nhiên cuối cùng cũng hiểu, tại sao bọn họ lại bị theo dõi.