Chương 394: Đào Giáp Da Chết (2)
Chương 394: Đào Giáp Da Chết (2)Chương 394: Đào Giáp Da Chết (2)
"Về nơi dựng lều trước đi." Cố An Nhiên nhìn về phía mọi người nói.
Đào Ất và những tôi tớ khác của Đào Vọng Đường cùng nhau kéo thi thể Đào Giáp tới gần nơi dựng lều, nhẹ nhàng đào một cái hố chôn xác hắn ta.
Sau đó, tuy rằng mọi người đều trở về lều, nhưng đã không ai có thể ngủ được nữa.
Bóng ma sợ hãi cái chết bao phủ giữa bọn họ, cho dù là Đại Cường cùng Nhị Cường cũng mang tâm trạng sa sút.
Dù sao, lúc trước trên đường chạy nạn mạo hiểm như vậy, cho dù có người bị thương, nhưng chưa từng có người quen chết trước mặt bọn họ.
Ngân Dạ rõ ràng cũng trở nên phiền não bất an, trong con ngươi sắc bén còn có vẻ lo lắng.
Bởi vì loại linh miêu này dám săn sói thì bản thân bọn chúng cũng là động vật cấp cao hiếm thấy, hình thể kiểu này lại càng thêm hiếm thấy.
Ngân Dạ dùng ý niệm gọi An Nhiên: Chủ nhân, hay là chúng ta đi xuyên đêm đi, cũng đừng ngủ nữa.
Cố An Nhiên nhíu mày hỏi: Làm sao vậy?
Ngân Dạ nói: Linh miêu sở dĩ dám bắt sói, chính là bởi vì chúng nó thích hoạt động quần thể, nếu nơi này xuất hiện loại vật này, vậy chắc chắn còn có những con linh miêu khác, nhưng số lượng có bao nhiêu, ta không xác định lắm.
Nàng vừa xoa đầu Ngân Dạ vừa trấn an, vừa nhìn về phía Đào Vọng Đường và Đại Cường nói: "Thu dọn đồ đạc đi, chúng ta đi thôi."
"Được." Giờ phút này, đã không có bất luận kẻ nào dị nghị.
Nhưng nửa phút sau, đồ đạc mới thu dọn xong, cả người Ngân Dạ lập tức trở nên nôn nóng.
Thứ đáng ghét kia mang mùi nồng đậm như vậy, xem ra lần này có không ít linh miêu tới đây.
Nó nhìn về phía Cố An Nhiên nói: "Chủ nhân, không kịp rồi, đàn linh miêu tới rồi."
Nói xong, nó bảo vệ Cố An Nhiên ở phía sau, làm ra tư thế công kích.
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k
Cố An Nhiên nghiêm túc nhìn mọi người nói: "Bỏ đồ trên người xuống, cầm vũ khí lên."
"Bây linh miêu... Đến rồi!"
Đào Vọng Đường nghe vậy, vội vàng rút ra một thanh bảo kiếm hoa lý hồ tiêu, tuy rằng võ công của hắn không được tốt, nhưng bảo kiếm xuất phát từ tay đại sư này có thể chống đỡ được một ít, nó rất sắc bén.
Đám tuỳ tùng của hắn, trên tay cũng cầm vũ khí, cảnh giác nhìn bốn phía, tuy rằng đều rất sợ hãi, nhưng vẫn dồn Đào Vọng Đường bảo ve ở chính giữa.
Đại Cường và Nhị Cường tiến lên một bước, sóng vai đứng cùng Cố An Nhiên.
Theo tiếng hô trầm thấp tới gần, mấy trăm con mắt màu vàng lục xuất hiện ở cách đó không xa, từng con mắt đều ánh lên hung quang lẫm liệt.
Ngân Dạ tru một tiếng, dùng ý niệm tiếp tục nói với nàng: Chủ nhân, đàn linh miêu này khá nhiều, hơn nữa hình thể của chúng còn là biến thể cấp cao, ngươi nhất định phải cẩn thận.
Những linh miêu này nghe được tiếng sói kêu, chẳng những không sợ hãi mà còn nóng lòng muốn tấn công.
Chúng nó nhanh chóng chạy về phía ánh lửa chỗ bọn họ, Cố An Nhiên cũng mang theo rìu đầu phượng, vọt tới những linh miêu trước mắt kia.
Nàng vung rìu bắt đầu thu hoạch đầu của đàn linh miêu này.
Bởi vì có những người khác ở đây, Cố An Nhiên không tiện trực tiếp dùng năng lực dịch chuyển của nàng, nàng chỉ có thể linh hoạt tránh né, sau đó cho những linh miêu này một đòn nặng nề.
Đại Cường và Nhị Cường cũng tham gia chiến đấu giết linh miêu, nhưng hai huynh đệ bọn họ cho dù là lưng tựa lưng, trên người cũng đã xuất hiện vài vết thương thấm máu.
Bởi vì bọn họ phát hiện, những thứ này linh hoạt còn hơn cả người Khương, hơn nữa trí tuệ không kém người Khương là bao.
Con người sẽ hợp tác, chúng cũng vậy, hơn nữa chúng còn sử dụng bẫy để đưa bọn họ vào tròng.
Đào Vọng Đường cùng đám tôi tớ của hắn ở phía sau cùng, thỉnh thoảng sẽ giải quyết hai ba con linh miêu lọt lưới, nhưng dần dần, cá lọt lưới càng ngày càng nhiều.
Lúc này, con linh miêu bị Cố An Nhiên chặt đầu đã xếp thành một ngọn núi nhỏ trước mặt nàng.