Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 418 - Chương 418: Kế Hoạch Của Diệu Hoa Lâu (1)

Chương 418: Kế Hoạch Của Diệu Hoa Lâu (1) Chương 418: Kế Hoạch Của Diệu Hoa Lâu (1)Chương 418: Kế Hoạch Của Diệu Hoa Lâu (1)

Sau khi ra Diệu Hoa Lâu, bọn họ tìm một nơi hẻo lánh, Cố An Nhiên mang toàn bộ số tiền vào.

Có bốn vạn lượng bạc này trong lòng Cố An Nhiên an tâm hơn rất nhiều.

Dẫu sau lần này ra ngoài, trên người của nàng cũng mang theo mấy ngàn lượng bạc làm lộ phí, phần lớn số tiên bán cái chén thủy tỉnh dạ quang đều để lại cho ca ca của nàng, để hắn ta xây dựng thành Kính Hồ.

Còn có mấy cái như gạo, bột mì, ngũ cốc, dầu ăn ở trông gian cũng được nàng lấy ra bên ngoài không ít.

"Đi thôi, đi đến tửu lâu đối diện kia, lần này ta mời các ngươi ăn." Cố An Nhiên hào phóng nói.

Đào Vọng Đường cảm thấy hơi mất mát mà thở dài một hơi: "An Nhiên cô nương, sao ngươi lại đưa cái ly lưu ly tốt như vậy bán cho bọn họ?”

Cố An Nhiên hơi buồn cười vỗ vỗ bả vai Đào Vọng Đường, nói: "Được rồi, đừng diễn nữa, người của Diệu Hoa Lâu không có ở đây."

Vẻ mặt của Đào Vọng Đường như đang khóc tang: "An Nhiên cô nương, sao lại nói là ta diễn hả? Ta thật sự muốn cái ly đó."

Cố An Nhiên có hơi bất đắc dĩ liếc nhìn Đào Vọng Đường một cái: "Ta cho rằng người cố ý nói như vậy ở Diệu Hoa Lâu để giúp ta nâng giá..."

Suýt chút nữa thì Đào Vọng Đường đã phun ra một ngụm máu!

Vì sao hắn lại giúp cho nàng nâng giá lên à? Hắn muốn nâng giá lên để cho Diệu Hoa Lâu thấy khó mà lui mà thôi.

Nhưng mà, ai mà ngờ được đâu, Diệu Hoa Lâu này lại thấy khó càng lên.

Đào Vọng Đường cảm thấy nhận thức của bản thân đối với thế giới này vẫn còn chưa đủ sâu, có khả năng từ trước đến nay Tuyên Quốc che giấu không ít kẻ có tiền.

Vì đồ ăn của tửu lâu có hơi nhiều, lại thêm một ít rượu nên thời gian ăn cơm của bọn họ cũng lâu thêm một chút.

Mà chưởng quầy Diệu Hoa Lâu cũng tìm được chủ nhân nhà mình.

Ông ta lấy ly thủy tỉnh ngọc lan ở trong tay cung kính dâng lên: "Chủ nhân, đây là đồ vật mà hôm nay Diệu Hoa Lâu thu được."

Vị chủ nhân kia của Diệu Hoa Lâu là một người đàn ông trên dưới bốn mươi tuổi, cằm để râu dê, có một đôi mắt tam giác nhỏ, hai mắt sáng ngời, vừa nhìn thì đã biết đây không phải là nhân vật đơn giản.

Lúc nhìn đến cái ly thủy tinh ngọc lan trên tay chưởng quầy, trong mắt hắn ta hiện lên vẻ ngạc nhiên thích thú: "Đúng thật là thu được thứ tốt, nếu thứ này bán lại cho tổng quản đại nhân thì chúng ta có thể kiếm được một khoản."

Chưởng quầy gật đầu đồng ý, nói: "Người đến Diệu Hoa Lâu ngoài đem theo chiếc ly thủy tinh ngọc lan này còn có thêm một chiếc ly mẫu đơn."

"Cái ly mẫu đơn này không giống với cái ly thủy tinh này, nó được làm bằng phù điêu, mẫu đơn ở trên ly sinh động như thật."

"Bởi vì hiện tại Diệu Hoa Lâu không có nhiều bạc như vậy cho nên đến hỏi chủ nhân một chút, có nên mua cái ly mẫu đơn kia hay không?"

Chủ nhân Diệu Hoa Lâu cũng không vội vã trả lời câu hỏi của chưởng quầy mà hỏi ngược lại: "La ai mà trên tay lại có nhiều thứ tốt đến như vậy?"

"Cũng là người Nghiệp Thành sao?”

Chưởng quầy Diệu Hoa Lâu lắc đầu, vẻ mặt chắc chắn: "Không phải, nghe giọng nói thì giống với người nơi khác đến, không phải người Nghiệp Thành địa phương."

"Ồ?" Mắt tam giác nhướng mày, trong mắt dường như đang tính toán chuyện gì, hiển nhiên là đang nghĩ đến biện pháp nham hiểm gì đó.

"Bọn họ tổng cộng có bao nhiêu người?" Chủ nhân Diệu Hoa Lâu tiếp tục hỏi.

"Mười hai người." Chưởng quầy trả lời đúng sự thật. Ông ta đã biết chủ nhân nhà mình muốn làm cái gì, nhưng vẫn khuyên một câu: "Chủ nhân, những người đó hình như là người trước đây có chút thân phận, chúng ta tốt nhất là không nên trêu chọc bọn bọ."

Người đàn ông có đôi mắt tam giác nhướng mi, nói: "Ngươi cũng nói, là từ trước, Nghiệp Thành này đều để cho một thái giám làm chủ, trùng hợp là thái giám kia lại có quan hệ không tệ lắm với ta, ta kêu một hoạn quan là cha nuôi cũng không phải là nói không."
Bình Luận (0)
Comment