Chuong 426: Day Khong Goi La Trom Người, Đây Là Cứu Người
Chuong 426: Day Khong Goi La Trom Người, Đây Là Cứu NgườiChuong 426: Day Khong Goi La Trom Người, Đây Là Cứu Người
Nàng quay đầu nhìn cậu bé, cậu rất thức thời nhắm hai mắt lại: "Tỷ tỷ, ngươi muốn làm gì thì cứ làm đi, ta không nhìn, ngươi yên tâm.”
Sau khi chắc chắn cậu bé thật sự nhắm mắt không nhìn lén, Cố An Nhiên thu sạch hai mươi mấy rương vàng bạc kia.
Những đồ sứ ngọc thạch lộn xộn ở Bách Bảo Các cũng bị nàng thu vào không gian.
Còn có vài đồ trang trí bằng vàng, Cố An Nhiên quyết định cất riêng.
Cố An Nhiên phàn nàn: "Chậc chậc, dù sao gì cũng là một thành chủ, chẳng ngờ lại còn nghèo hơn mình!"
Sau khi thu xong, nàng nhìn sang cậu bé, nghĩ ngợi một lúc vẫn quyết định rời đi.
Dù sao con đường đến Viên Châu chắc chắn sẽ không bình yên, mang theo một đứa nhỏ như vậy, dẫu có cứu được nó cũng chưa chắc có thể sống sót trở về trấn Kính Hồ.
Nhưng khi nàng bước một chân ra cửa, đứa bé sau lưng lại nói: "Tỷ tỷ, ngươi định đi ư?"
"Ngươi... Ngươi có thể mang ta đi cùng không? Một mình ta ở đây sợ lắm..."
Cố An Nhiên đứng đó không lùi bước, bây giờ nàng hơi bối rối.
Cậu bé dường như nhận ra sự do dự của Cố An Nhiên, luôn miệng nói: "Tỷ tỷ, mới nãy có phải ngươi chỉ cầm vàng bạc châu báu ở ngoài thôi đúng không.'
"Ta biết nơi này có cơ quan, bên trong còn có một mật thất lớn hơn..."
Cậu bé nói xong, Cố An Nhiên lui vào trong phòng, đóng cửa lại.
Nàng chắc chắn không có ý muốn cứu cậu bé, nàng chỉ vì châu báu trong mật thất thôi! Nàng thê!
Sau đó, nàng lắc lắc đầu buộc mình không nghĩ tới mấy chuyện lộn xộn rối nhùi này!
Cứu cậu bé và lấy đồ trang sức không xung đột.
Nàng nhìn cậu, phát hiện mắt cậu vẫn nhắm nghiền. Cố An Nhiên cảm thấy thằng bé này tuy tuổi còn nhỏ nhưng rất hiểu lòng người, cũng rất biết cách lợi dụng lòng người.
"Bây giờ ngươi có thể mở mắt rồi" Cố An Nhiên hời hợt nói.
Cậu bé từ từ mở mắt sau khi được Cố An Nhiên cho phép.
Nhìn thấy căn phòng trở nên trống trải, trong mắt thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên rồi bình thường trở lại. Hơn nữa, cậu cũng không hỏi thêm chữ này, vô cùng ngoan ngoan.
Cố An Nhiên nhíu mày hỏi: "Ngươi nói ta biết, cơ quan vào mật thất ở đâu?”
Cậu bé chỉ bức tranh sơn thủy trên tường nói” "Đằng sau bức tranh đó."
Cố An Nhiên đứng dậy di tới trước mặt bức tranh sơn thủy, nhấc nó lên, quả nhiên phía sau bức tranh có một ô tối.
"Sao ngươi nắm rõ ngóc ngách nơi này quá vậy?" Cố An Nhiên hơi híp mắt hỏi.
Cậu bé cụp mắt xuống, cuồng phong bão tố giấu trong mắt.
Lập tức ngẩng đầu, khẽ cười nói: "Ngô Thanh có lẽ cảm thấy ta chỉ là một đứa trẻ, không đủ năng lực nhấc lên sóng gió gì."
"Thế nên lúc lão vào mật thất, lão chưa bao giờ giấu ta."
Cố An Nhiên nửa tin nửa không: "Ra là vậy!"
Nói xong, nàng đẩy mạnh cơ quan của mật thất rồi đi vào.
Vào trong nàng mới phát hiện, so với bảo tàng bên trong, đồ vật bên ngoài đúng là gặp sư phụ.
Nàng không lo được nhiều như vậy, chẳng thèm nhìn ngó chọn lựa gì, quyết định thu hết vào không gian của mình.
Nhưng không biết là vật gì được buộc chung một chỗ với cơ quan, sau khi thu hết đồ đạc, chuông bên ngoài lập tức kêu leng keng.
Cố An Nhiên không dám chậm trễ, vác theo rìu đầu phượng ra ngoài.
Binh lính bên ngoài nghe được động tĩnh, cao giọng nói: "Có người trộm bảo khố, màu vào xem xét!"
Ánh mắt cậu bé nhìn Cố An Nhiên đầy vẻ chờ đợi, hi vọng nàng mang mình ra ngoài.
Cố An Nhiên dùng rìu chặt đứt xích chân cậu, ôm cậu vào lòng.
"Nhắm mắt lại." Nàng nhỏ giọng nói.
Cậu bé ngửa đầu nói: "Ta nhắm rồi, ngươi còn chưa nói ta đã nhắm rồi."
Cố An Nhiên thấy người này rất thức thời, nàng ôm thằng nhóc ra cửa, lợi dụng không gian dị năng nhanh chân đi dọc theo con đường lúc đến.
Sau khi ra khỏi phủ thành chủ thì phát hiện nhóc ăn mày dẫn nàng tới đây còn đang chờ dưới chân tường.
Thấy Cố An Nhiên đi ra thì mừng rỡ nói: "Đại tỷ tỷ, ngươi ra rồi, mau đi theo ta, ta dẫn ngươi đến nơi an toàn."
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k