Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 427 - Chương 427: Lớn Chuyện Rồi (1)

Chương 427: Lớn Chuyện Rồi (1) Chương 427: Lớn Chuyện Rồi (1)Chương 427: Lớn Chuyện Rồi (1)

Cố An Nhiên thả cậu bé xuống, nhìn nhóc ăn mày nói: "Không phải ta bảo ngươi đi rồi à? Sao ngươi còn ở đây?"

Nhóc ăn mày bĩu môi nói: "Nửa đêm vào thành chủ phủ, còn trèo tường mà vào, chắc chắn không làm chuyện gì chính đáng.”

"Nếu đã phải chuyện chính đáng thì nhất định sẽ gặp nguy hiểm, khả năng nhớ đường của tỷ tỷ ngươi thật là...'

"Quá tệ..."

"Ta sợ đến lúc đó ngươi vì không tìm ra đường mà tự chui đầu vào lưới nên cứ chờ ở đây."

Thằng bé được Cố An Nhiên ông ra từ phủ thành chủ bấy giờ còn chưa mở mắt, nhưng nghe mấy lời của nhóc ăn mày thì hơi cong môi cười.

Nhóc ăn mày chỉ vào cậu bé kia hỏi: "Đại tỷ tỷ, ngươi mạo hiểm vào thành chủ phủ một chuyến, chỉ vì trộm người ư?"

Cố An Nhiên:? Cái gì gọi là trộm người?

"Khụ khụ khụ, con nít con nôi không hiểu thì đừng nói lung tung, đây không gọi là trộm người, đây gọi là cứu người."

Nhóc ăn mày xấu hổ cười cười, lên trước dẫn đường: "Đại tỷ tỷ, các ngươi mau đuổi theo."

Nụ cười trong trẻo trên mặt cậu bé được cứu lúc này vô cùng xán lạn, nhưng vẫn không mở mắt ra.

Vì Cố An Nhiên còn chưa lên tiếng, đôi khi biết quá nhiều chuyện không nên biết sẽ rất dễ mất mạng.

Cố An Nhiên thấy thế vỗ vai cậu nói: "Được rồi, bây giờ ngươi có thể mở mắt ra."

Sau khi vào một ngõ nhỏ hẻo lánh, nhóc ăn mày mới dừng lại hỏi: "Tỷ tỷ, ngươi muốn đi đâu? Ta có thể dẫn ngươi đi."

Cố An Nhiên nhìn phủ thành chủ đèn đuốc sáng trưng xa xa, sắc mặt hơi trầm xuống.

"Đưa chúng ta đến quán trọ Thuận Toàn trước đi..." Cố An Nhiên thoáng suy tư rồi nói.

Lúc này, cửa phòng lão thái giám Ngô Thanh bị gõ: "Tổng quản đại nhân, lớn chuyện rồi."

Lão thái giám Ngô Thanh còn đang chơi đùa với những nữ nhân kia, người xen ngang thì cực độ không vui.

Lão ta không kiên nhẫn nói: "Không biết ăn nói thì đừng dùng lưỡi nữa, hô to gọi nhỏ ra cái thể thống gì?"

Những nữ nhân vây quanh Ngô Thanh thấy lão †a tức giận thì đồng loạt im lặng tránh xa lão.

Lúc lão ta tức giận trông lão chẳng khác gì một kẻ điên.

Bị Ngô Thanh quát nạt, giọng người ngoài cửa đến báo tin trở nên run rẩy: "Tổng quản đại nhân, con nuôi của ngài là ông chủ Diệu Hoa lâu bị người ta giết rồi."

"Cái gì?” Ngô Thanh lập tức bật dậy khỏi giường, tiện tay lấy một bộ xiêm y khoác lên rồi ra mở cửa.

Lão ta lung tung mở tung cánh cửa, nghiến răng giận dữ nói: "Ai đã giết hắn? Một khi bắt được trực tiếp lột da rút gân!"

"Nhớ kỹ, phải lột sống!" Lão ta lại bổ sung một câu.

Ngô Thanh hạ mệnh lệnh như vậy không có nghĩa là lão ta thương yêu gì ông chủ Diệu Hoa Lâu.

Mà do đứa con nuôi này có bản lĩnh, tặng lão không ít tiền, quan trọng là đứa con nuôi này đã nói, chờ lão già rồi sẽ phụng dưỡng lão, đây là điều khiến lão trông đợi nhất.

Suy cho cùng, thái giám không có thứ đó, không có con cái thì những năm cuối đời sẽ rất khốn khổ, còn nếu có người phụng dưỡng thì tính ra vẫn được chết già.

Đầu người đến báo tin như thể sắp cúi đến mũi chân, giọng nói run run vì sợ hãi: "Hồi... Hồi tổng quản đại nhân, không tìm được hung thủ sát hại Càn nhi của ngài, chỉ biết kẻ ấy không phải người Nghiệp Thành.”

Lão thái giám Ngô Thanh nghe vậy trán nổi gân xanh, hai tay chống hông ra lệnh: "Truyền lệnh xuống đóng hết cổng thành, kiểm tra nghiêm ngặt những người ra khỏi thành."

"Lục tìm người biết chuyện, vẽ lại tướng mạo của kẻ gian, điều tra lục soát từng hộ."

"Vâng, tổng quản đại nhân, ngài bớt giận, kẻ kia nhất định sẽ bị bắt." Người báo tin an ủi.

Lão thái giám Ngô Thanh mệt mỏi xoa huyệt thái dương, phất tay với người báo tin: "Ngươi xuống dưới làm việc đi."

Nhưng người này còn chưa đi, một cái tiểu thái giám đã hoảng hốt lảo đảo chạy tới.

Thấy Ngô Thanh đứng ở cửa, hắn thở hổn hển, kinh hoảng nói: "Tổng quản đại nhân, chết rồi, xảy ra chuyện lớn."
Bình Luận (0)
Comment