Chương 430: Mặt Na Da Người (2)
Chương 430: Mặt Na Da Người (2)Chương 430: Mặt Na Da Người (2)
Đầu Đại Cường lắc như trống bỏi: "Ta không muốn bị bắt làm ba ba."
Những người khác đồng loạt nhìn Du Nương và cậu nhóc một cái, trong mắt dường như có thâm ý.
Hai người họ hình như rất quen với cung cách hành sự của đám người cầm quyền này.
Nghĩ ngợi hồi lâu, Nhị Cường vỗ tay hưng phấn nói: "An Nhiên cô nương, không phải trước đây ông cụ Cốc đã cho ngươi rất nhiều mặt nạ da người à? Ngươi có mang mấy thứ đó theo không?”
Mắt Cố An Nhiên sáng lên: "Mang, nhưng không đủ! Chúng ta nhiều người quá."
Du Nương đề xuất ý tưởng: "Không sao, ta thấy lúc giết ông chủ Diệu Hoa Lâu, đám ông chủ Đào không lộ mặt."
"Bọn họ không nhất định cần mặt nạ da người, chỉ cần cải trang sơ qua là được."
"Nhưng chỗ này hiện cũng không an toàn, chúng ta có thể phải đi."
Đại Cường gật đầu tán thành: "Ta thấy Du Nương nói đúng, chúng ta ở đây rất dễ bị bắt."
Cố An Nhiên khoát tay nói: "Vậy chúng ta đi thôi, nhưng đang đêm khuya bên ngoài lại có lính canh."
"Chúng ta nhiều người như vậy, không có nơi nào để đi, mục tiêu cũng rất lớn."
Nhóc ăn mày trượng nghĩa khoát tay: "Đại tỷ tỷ, việc này ngươi không cần lo lắng, ta có thể dẫn các ngươi tránh né lính canh tuần."
"Còn chỗ ở...' Cậu hơi chần chừ.
"Nếu các ngươi không ghét bỏ, vậy thì đến nhà ta đi." Cậu lấy hết can đảm nói.
Cố An Nhiên gật đầu nói: "Được, vậy thì đến nhà ngươi, làm phiên ngươi."
Đoàn người Cố An Nhiên lẻn ra từ cửa sau quán trọ Thuận Toàn, không kinh động bất kỳ kẻ nào.
Họ đến nhà của nhóc ăn mày, nó nằm dưới một cây cầu tương đối khuất.
Cậu quét tước cái vòm cầu này rất sạch, chỗ tương đối bằng phẳng cậu đặt đồ mình thường dùng và một cái bát bị mẻ.
Cậu xấu hổ cười cười: "Các ngươi ở lại đây một đêm, ở đây chỉ có một mình ta, sẽ không bị lộ."
"Sáng sớm ngày mai, ta sẽ giả vờ ra ngoài ăn xin xem có lệnh truy nã gì không."
Vì số lượng mặt nạ da người có hạn nên tối nay Cố An Nhiên không dám phân ra ngay.
Đành chờ đến khi xác định xem có những ai nằm trong danh sách truy nã, roi mới phân ra cho ai bị dính chưởng.
Còn người không có trong lệnh truy nã thì cải trang sơ qua là được.
Ngày hôm sau, nhóc ăn mày đã ra ngoài sứ sớm, cậu cúi đầu xuyên qua con đường náo nhiệt của Nghiệp Thành.
Vừa khéo nhìn thấy binh lính đang dán lệnh truy nã, dừng bước cẩn thận nhìn vài lần sau đó làm bộ như không có việc gì mà đi tiếp.
Rời khỏi tâm mắt của những quan binh này, cậu chạy chậm xuống cầu.
"Đại tỷ tỷ, tỷ, đại thúc đầu trọc và đại thúc râu quai nón đều bị truy nã, đại thúc béo kia cũng có."
"Những người khác thì không." Cậu thở hổn hển, lau mồ hôi trên trán.
Cố An Nhiên nhìn nhóc ăn mày nói cảm ơn: "Đa tạ!"
Nói xong nàng lấy mặt nạ da người ra đưa cho Đại Cường, Nhị Cường và Đào Vọng Đường, cũng giữ lại cho mình một tấm.
Sau khi đeo mặt nạ da người, bọn họ hoàn toàn biến thành người khác.
Cậu bé kia trâm ngâm hồi lâu rồi đột nhiên nói một câu: "Ta cũng cần một cái mặt nạ da người."
Lấy thân phận của cậu ta, ăn mặc thế này chưa chắc thoát được.
Cố An Nhiên cũng biết, đứa bé này có thân phận không tâm thường.
Nếu không, với tính tình của Ngô Thanh, cứ đứa trẻ nhà bình thường nào mà chọc tới lão thì lão chắc chắn sẽ giết ngay không tha.
Đứa bé này hiển nhiên không dễ giết nên cậu †a mới bị nhốt trong mật thất.
Nhưng Cố An Nhiên lại không hỏi gặng tại sao cậu ta lại bị nhốt ở đó.
Suy cho cùng thì khi cậu ta nhìn thấy đồ đạc trong kho bảo vật biến mất trong thời gian ngắn, cậu ta cũng không truy hỏi đến cùng.
"Này." Cố An Nhiên đưa cho cậu ta một cái mặt nạ da người tương đối nhỏ.
Đoàn người cải trang chuẩn bị gần nửa canh giờ mới ra khỏi vòm cầu.
Đại Cường Nhị Cường, Đào Vọng Đường, Cố An Nhiên và cả cậu bé kia đã hoàn toàn thay hình đổi dạng.