Chương 431: Biến Cố Ở Cửa Thành (1)
Chương 431: Biến Cố Ở Cửa Thành (1)Chương 431: Biến Cố Ở Cửa Thành (1)
Du Nương và đám người hầu kia cũng cải trang một phen, phải xem kỹ mới nhìn ra được.
Nhóc ăn mày dẫn đầu nói: "Ta biết cửa thành nào ít người, ta dẫn các ngươi qua."
Cố An Nhiên gật đầu: "Vậy phiên ngươi, sau khi chuyện thành công, ta sẽ lại cho ngươi một khoản bạc."
Nhóc ăn mày vui vẻ gật đầu, năm lượng bạc kiếm được sau khi giúp vị đại tỷ tỷ này tối qua, nếu cậu tiêu xài tiết kiệm thì có thể cầm cự được hai năm.
Ít nhất bảo đảm ngày nào cũng có bánh bao để ăn, sẽ không bị đói.
Hơn nữa đến mùa đông, cậu cũng có thể mua chăn ấm hơn, không sợ bị lạnh.
Điều kiện tiên quyết là cậu sẽ giữ nổi số tiền này, không bị những tên ăn mày khác cướp mất.
Đối với một đứa trẻ như cậu mà nói, chuyện này hơi khó khăn.
Mọi người đi theo nhóc ăn mày đến chỗ cửa thành ít người trông coi kia.
Để tránh gây chú ý, họ chia thành hai nhóm, giả vờ không quen biết nhau.
Cố An Nhiên dẫn bọn Đại Cường ra ngoài, đám lính canh tỉ mỉ quan sát họ một lần. Sau khi xác nhận không phải mục tiêu thì bực mình nói: "Đi đi, đi nhanh lên, đừng ở đây làm hỏng việc."
Đại Cường bóp cổ nói: "Vâng, binh gia, chúng ta đi ngay đây.'
Đến phiên Du Nương và đám người hầu, tên lính cầm lệnh truy nã so sánh thì thấy chênh lệch khá xa.
Cũng khoát tay áo, toan thả bọn họ đi: "Các ngươi cũng di đi!"
Thế nhưng lúc họ còn chưa ra khỏi cửa thành, chợt nghe một giọng nói bén nhọn vang lên sau lưng: "Khoan đất"
Du Nương và những người hầu kia dừng bước, trái tim Cố An Nhiên cũng treo lơ lửng.
Nàng đứng cạnh tường thành nhìn vào trong thì thấy một tiểu thái giám.
Nhưng nàng không có ấn tượng gì với tiểu thái giám này, nhưng Đào Vọng Đường nhỏ giọng hô một câu: "Hong rồi!"
Cố An Nhiên nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì?"
Trán Đào Vọng Đường rịn một lớp mồ hôi: "Tiểu thái giám này có thể đã gặp Du Nương, hy vọng hắn không nhận ra nàng ấy."
Đào Vọng Đường vừa dứt lời, Đại Cường, Nhị Cường và Cố An Nhiên đồng loạt lấy vũ khí ra.
Con người không thể gửi gắm hy vọng vào người khác, tin vào mình mới an toàn nhất.
Đào Vọng Đường gật đầu đồng ý, cũng rút nhuyễn kiếm mình mang theo ra.
Cố An Nhiên liếc mắt nói: "Được rồi, công phu mèo ba chân của ngươi sẽ cản trở chúng tal"
"Ngươi mang thằng nhóc này cưỡi ngựa đi mau, chúng ta hội họp ở địa điểm tiếp theo, rõ chưa?"
Đào Vọng Đường hơi lưỡng lự, dù sao hắn ở lại cũng không giúp được gì, nhưng không ở lại thì vô nhân đạo quái
Cố An Nhiên liếc hắn một cái nói: "Đừng lề mà, nếu Du Nương bị nhận ra, họ sẽ gặp nguy hiểm."
Đào Vọng Đường nghe Cố An Nhiên nói thế thì khẽ cắn môi mang cậu bé kia cưỡi ngựa đào thoát.
Cố An Nhiên dẫn Đại Cường và Nhị Cường tới gần cổng thành.
Lúc này, giọng nói bén nhọn của tiểu thái giám lại vang lên: "Nữ nhân đằng trước, ngươi xoay người lại..."
Hắn ta chỉ cảm thấy dáng người của nữ nhân cực kỳ tốt, cướp lấy tặng cho tổng quản đại nhân, lão hẳn nhiên sẽ thích.
Mấy ngày nay tâm trạng của lão rất tệ, phải tìm thứ gì đó làm lão vui lên mới được.
Du Nương hết cách, đành phải từ từ xoay người lại, nhưng tay nàng ấy đã đặt lên chủy thủ bên hông.
Nhóc ăn mày tưởng Du Nương bại lộ, nhắm mắt lại hạ quyết tâm, nhào lên trước mặt tiểu thái giám kia.
Vi đại nhân này xin thương xót ta, cho ta chút đồ ăn."
Vừa khóc vừa nháy mắt với đám Du Nương để họ tranh thủ cơ hội chạy mau.
Tiểu thái giám thấy đùi mình bị nhóc ăn mày bẩn thỉu này ôm lấy, giận không kìm được.
Vung chân đá hắn một cước: "Đồ dơ ở đâu ra, cũng dám làm bẩn xiêm y của ta."
Một cước kia dùng toàn lực, cơ thể nhóc ăn mày như một miếng giẻ rách bị đá văng ra xa.
Tiểu thái giám không thèm liếc cậu một cái, nhíu mày đánh giá Du Nương: "Ta trông ngươi hơi quen mắt!"
Nhị Cường nghe được đoạn đối thoại bên trong rồi nhỏ giọng nói: "An Nhiên cô nương, e là không chờ được nữa, sắp bại lộ rồi."