Chương 432: Biến Cố Ở Cửa Thành (2)
Chương 432: Biến Cố Ở Cửa Thành (2)Chương 432: Biến Cố Ở Cửa Thành (2)
Cố An Nhiên cũng nghĩ vậy, rìu đầu phượng chỉ về phía cửa thành: "Vậy lên đi!"
Nàng đi đầu tiên, theo sát là Đại Cường và Nhị Cường, binh lính canh giữ ngoài thành vốn không kịp phản ứng gì đã bị Cố An Nhiên cắt cổ.
Du Nương và đám tôi tớ thấy đánh nhau thì cũng rút vũ khí ra đối kháng!
Cố An Nhiên vọt tới bên cạnh nhóc ăn mày trước, nâng cậu dậy nhẹ giọng hỏi: "Có bị thương không?”
Nhóc ăn mày lau máu nơi khóe miệng, kiên cường nói: "Ta không sao, tỷ tỷ các ngươi chạy mau đi."
Cố An Nhiên cõng nhóc ăn mày lên lưng nói: "Ngươi cũng chạy với chúng ta, ở lại Nghiệp Thành, ngươi sẽ chết."
Nhóc ăn mày cười thê lương, người như cậu chết thì chết, dù sao cũng không có ai đau lòng, lại càng không có ai mong nhớ.
Loại ăn mày như cậu mỗi ngày không biết chết mấy người, không có gì đáng ngạc nhiên.
Tiểu thái giám thấy thủ pháp giết người của Cố An Nhiên, Đại Cường và Nhị Cường, như thể nhớ ra điều gì đó rất khủng khiếp.
Co cẳng toan chạy vào thành, nhưng Cố An Nhiên vung Phi Hổ trảo ra, lôi cổ hắn ta tới trước mặt mình.
Khóe miệng nàng lộ ra nụ cười khát máu: "Ngươi giờ biết sợ rồi à? Vừa nãy nếu nói ít hơn một câu, cái mạng của ngươi không phải bảo vệ được rồi sao?"
Không cho tiểu thái giám này bất kỳ cơ hội nào để giải thích, một đao chém đứt cổ hắn ta.
Hắn ta thậm chí còn chưa kịp ngã xuống, đứng như trời trồng, đầu lại rơi sang một bên, cổ phụt máu tươi.
Vì số lượng binh lính giữ thành ở nơi này không quá nhiều nên thực lực của đám Cố An Nhiên hoàn toàn nghiền ép.
Thế nên họ chỉ mất gần nửa khắc để thoát khỏi cái nơi thị phi này.
Sau khi lên ngựa, họ chạy như bay đến nơi đã hẹn với Đào Vọng Đường!
Cố An Nhiên còn thả Ngân Dạ ra.
Vì dọc con đường này chắc chắn sẽ có rất nhiều truy binh đuổi theo!
Họ chưa chạy được bao lâu thì đợt ký binh đầu tiên đã đuổi kịp.
Nhưng Ngân Dạ vừa áp sát đám ky binh kia rồi tru lên một tiếng thì mấy con ngựa phía sau lập tức nhữn chân, yếu ớt ngã xuống đất.
Cũng may cách ngựa bên mình hơi xa nên không ảnh hưởng quá nhiều đến chúng.
Mấy người Cố An Nhiên mới chạy về phía trước một lúc đã thấy Đào Vọng Đường và nhóc chạy từ một ngõ nhỏ ra.
Nàng hơi kinh ngạc hỏi: "Đã bảo các ngươi chạy thật nhanh mà? Sao còn ở đây?"
Đào Vọng Đường chỉ chỉ vào nhóc, nói: "Nhóc này nói đi theo bản đồ của ta thì sẽ đến thẳng chỗ bạn tốt của thái giám Ngô Thanh. Nếu chúng ta cứ đi như vậy sẽ chỉ như ba ba trong rọ."
Cố An Nhiên nhìn nhóc ăn mày, hỏi: "Thế phải làm sao mới thoát khỏi sự truy đuổi của Ngô Thanh? Đi lên núi?"
Nhóc ăn mày gật đầu, nói: "Đúng, đi thẳng lên dãy núi màu đen kia, bọn họ sẽ không đuổi tới được."
"Chẳng qua chỗ đó trước giờ có sương độc nghiêm trọng, chúng ta cũng chỉ đánh cược một phen." Nhóc ăn mày híp mắt nói.
Nghĩ đến mấy viên thuốc phòng khí độc Mạt Nương đưa cho lần trước, Cố An Nhiên cảm thấy tự tin hơn chút.
"Thế thì đi lên ngọn núi đen kia thôi." Nàng hạ quyết tâm nói.
Dù sao mọi người đều biết qua một đêm sẽ có thêm bao nhiêu binh lính.
Muốn cắt đuôi những binh lính kia là một chuyện không hề dễ dàng, nếu lại đi vào địa bàn của bạn tốt Ngô Thanh, bị bọn họ chặn trước đánh sau thì có mọc cánh cũng khó thoát.
Những người khác không có dị nghị gì với sắp xếp của Cố An Nhiên.
Đại Cường và Nhị Cường đã thành thói quen, dù sao đã đi theo An Nhiên cô nương rồi thì cứ gặp Phật dâng hương, gặp tặc cầm đao thôi.
Đào Vọng Đường và đám nô bộc đã thấy được sự lợi hại của Cố An Nhiên nên sẵn sàng nghe lời nàng.
Bọn họ phi nước đại lên thẳng dãy núi đen, cộng với sự giúp đỡ của Ngân Dạ đằng sau nên không bị binh sĩ đuổi theo.
Nhưng vừa chạy đến rìa dãy núi đen thì đã cảm thấy có điều gì đó không ổn, sương mù trắng xóa như một tấm màn che lên rừng cây mờ mit.