Chương 433: Thu Nhận Nhóc Ăn Mày
Chương 433: Thu Nhận Nhóc Ăn MàyChương 433: Thu Nhận Nhóc Ăn Mày
Nhóc ăn mày trên lưng Cố An Nhiên yếu ớt nói: "Đại tỷ tỷ, tỷ thả ta xuống đi."
Cố An Nhiên nghe lời buông nhóc ăn mày trên lưng ra rồi đưa cho nhóc một viên thuốc trị thương.
"Đệ ăn hết cái này đi."
Nhóc ăn mày nhận lấy viên thuốc, cười ngọt ngào nói: "Đa tạ tỷ tỷ, đệ chỉ đi cùng các tỷ đến đây thôi."
Cố An Nhiên không đồng ý: "Đệ không thể trở vê Nghiệp Thành đúng không? Giờ đệ mà trở về tất nhiên sẽ bị xem như cùng một bọn với chúng ta, sẽ bị giết đấy."
Vẻ mặt nhóc ăn mày không hề sợ hãi: "Đại tỷ tỷ, tất nhiên đệ sẽ không về Nghiệp Thành! Đệ là một tên ăn mày, ăn mày ở đâu mà chẳng thế này, đệ chuyển sang tòa thành khác là được."
Thật ra trong lòng cậu đang sợ hãi vô cùng, dù sao từ lúc hiểu chuyện cậu đã làm ăn mày ở Nghiệp Thành, cậu quen thuộc với mỗi một con phố ngõ hẻm ở Nghiệp Thành, bị người bắt nạt thì có thể nhanh chóng đào thoát.
Nhưng một khi ra khỏi Nghiệp Thành rồi, cậu cũng không biết gặp phải kẻ mạnh thì phải làm thế nào.
Có lẽ chạy không thoát cũng chỉ có thể cứng đối cứng? Không thắng được thì đành chịu chết, chẳng qua chỉ là một tên ăn mày thôi, ai thèm quan tâm.
Dù trong lòng rất sợ hãi nhưng cậu cũng không nói với Cố An Nhiên để nàng dẫn mình cùng đi.
Ngay cả phụ mẫu cũng chê cậu là cục nợ, huống hồ là người xa lạ?
Bây giờ lại không phải thái bình thịnh thế, vốn không quen biết, cậu dựa vào đâu mà cầu xin nàng dẫn cậu đi?
Cũng may mà cậu kiếm được mười lăm lượng bạc, đủ để chỉ tiêu một thời gian.
Nghĩ đến đây, nhóc ăn mày đè lên hầu bao, xác định không bị rơi mất bạc mà Cố An Nhiên cho.
"Đệ đi cùng chúng ta đi, với tình hình hiện tại thì đệ cũng không dễ đi đến thành khác đâu." Cuối cùng Cố An Nhiên cũng không nhẫn tâm.
Một đứa trẻ nhỏ như vậy sợ rằng còn chưa đi đến tòa thành khác đã chết dưới tay thổ phi, không thì chết dưới đao của người ta.
Nhóc ăn mày nghe xong thì mừng như điên, kích động đến mức chảy cả nước mắt.
Cậu vừa khóc vừa cười hỏi: "Đại tỷ tỷ, đệ thật sự có thể đi cùng mọi người sao? Tỷ không chê đệ phiền toái sao?"
Cố An Nhiên lắc đầu: "Không chê!" Dù gì lúc mới bắt đầu chạy nạn nàng còn mang theo mấy trăm cái phiền toái, sao lại chê một cái được.
Huống hồ nhân phẩm của nhóc ăn mày này còn tốt hơn đội ngũ thôn Triệu gia rất nhiều.
"Chỉ có một chút thôi, đi theo chúng ta chưa chắc đã an bình, chỉ sợ cũng sẽ gặp chuyện mạo hiểm." Cố An Nhiên cảnh báo trước.
Nhóc ăn mày không thèm quan tâm: "Đầu năm nay ở đâu mà không có nguy hiểm, đệ sẽ đi theo mọi người."
Cố An Nhiên gật đầu: "Vậy được rồi, đệ tên gì?"
Nhóc ăn mày cúi đầu, ngượng ngùng nhìn mũi chân, nói: "Đại tỷ tỷ, đệ... Đệ không có tên, bọn họ đều gọi đệ là nhóc ăn mày hoặc là nhóc ăn xin."
Nói xong, nhóc ăn mày cắn chặt môi, giãy giụa một hồi mới ngẩng đầu cầu xin.
"Đại tỷ tỷ, tỷ đặt cho đệ một cái tên được không?”
Cố An Nhiên ngẫm nghĩ rồi nói: 'Gọi A Từ được không? Từ hôm nay trở đi đệ sẽ từ biệt quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới."
A Từ... A Từ..." Nhóc ăn mày thấp giọng nỉ non.
Chỉ lẩm nhẩm vài lần đã rưng rưng nước mắt, sống trên đời bao nhiêu năm nay, cuối cùng cậu cũng đã có tên. Cố An Nhiên đưa cho cậu một cái khăn lụa: "Được rồi, con trai không nên động tí là khóc."
A Từ nhận cái khăn lụa nhưng không lau nước mắt, cậu cảm thấy mặt mình rất bẩn.
Sau khi dùng cái khăn này lau sợ rằng không thể giặt sạch được, cậu không thể nhận.
Cuối cùng cậu vẫn giơ tay lên, dùng một ống tay áo lau sạch nước mắt nước mũi.
Cố An Nhiên không chú ý đến hành động của A Từ mà quay đầu nhìn cậu bé.
"Còn đệ? Ta nên xưng hô thế nào?" Nàng cười hỏi.
Cậu bé mím môi, trâm giọng nói: "Sau này cứ gọi ta là A Ly đi."