Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 434 - Chương 434: Cam Trại Trên Bãi Đất Trống (1)

Chương 434: Cam Trại Trên Bãi Đất Trống (1) Chương 434: Cam Trại Trên Bãi Đất Trống (1)Chương 434: Cam Trại Trên Bãi Đất Trống (1)

Nghe thấy tên của cậu bé, khóe miệng Đào Vọng Đường vô thức run rẩy, hắn cảm thấy cái tên này thật sự quá qua loa.

Nhưng Cố An Nhiên không có thời gian quan tâm nhiều như vậy, nàng đổ số thuốc Mạt Nương cho ra tay rồi phát cho mỗi người mấy viên.

"Các ngươi cất kỹ mấy viên thuốc này đi, chờ đến lúc gặp khí độc thì nhớ ăn vào."

"Ta phát thuốc cho các ngươi là sợ sau khi vào núi chúng ta sẽ tản ra, đến lúc đó các ngươi sẽ gặp nguy hiểm."

Tất cả mọi người đều hiểu, ai nấy gật gật đầu nói: "Vâng, chúng ta biết rồi, An Nhiên cô nương."

Cố An Nhiên nhìn con đường nhỏ hẹp đi vào trong núi, nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi."

"Đi vê phía trước một đoạn thì sẽ hoàn toàn cắt đuôi được truy binh, chúng ta sẽ dừng lại nghỉ ngơi.

Đám người không có ý kiến gì về quyết định này, dứt khoát đi theo Cố An Nhiên vào trong.

Đi thẳng vào con đường nhỏ hẹp suốt một khắc đồng hồ mà vẫn chưa ra khỏi con đường này.

Càng quỷ dị hơn là càng đi vào sâu lại càng thấy nhiều xương động vật.

Đại Cường co đầu rụt cổ, chà xát hai cánh tay lạnh buốt.

"An Nhiên cô nương, ta cảm thấy nơi này rất quỷ quái, so với núi dã quỷ lần trước còn quái hơn."

Nhị Cường liếc mắt nói: "Ca, lúc trước vào núi dã quỷ ca cũng y như bây giờ."

Thấy Nhị Cường trợn mắt nhìn mình, Đại Cường như bị giáng một đòn thật mạnh, đầu óc ong ong.

Hắn ta liếc nhìn xung quanh, nhìn những đống xương cốt động vật xung quanh, vẻ mặt nghiêm trọng: “An Nhiên cô nương, không biết thế nào mà ta cứ cảm thấy sau khi đến đây toàn thân đều không thoải mái."

Cốế An Nhiên gật đâu đồng tình: "Nơi này không thích hợp, mọi người phải cẩn thận."

Ngân Dạ thân là Lang Vương nhưng lúc này cũng không thể tùy tiện nữa.

Từ khi đi vào dãy núi đen này, nó hiếm khi cẩn thận như vậy.

Nhưng nó lại không thể đưa ra bất kỳ cảnh báo sớm nào cho Cố An Nhiên, bởi vì tạm thời nó cũng chưa tìm ra vấn đề...

Đám người Cố An Nhiên đi ra khỏi con đường nhỏ thì tâm mắt dân rộng mở hơn. Nhưng mùi hôi thối xộc thẳng vào mặt khiến người ta buồn nôn, cái mùi hôi thối này bay tới từ bốn phương tám hướng khiến bọn họ không thể xác định được nguồn gốc từ chỗ nào.

Lúc này, truy binh do Ngô Thanh phái tới cũng chạy theo tới bên ngoài con đường nhỏ đi lên núi.

Một thân binh nhíu mày: "Tướng quân, làm sao bây giờ? Đuổi theo vào sao?"

Tướng quân lắc đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: "Đuổi theo vào chính là để các huynh đệ đi chịu chết, quay về Nghiệp Thành đã."

Thân binh hơi lo lắng: "Nhưng mà thưa tướng quân, tên thái giám kia chắc chắn sẽ không tha cho những người này, không chỉ là vấn đề tài sản mà còn có hắn nữa, có lẽ tên thái giám còn có chỗ dùng đến."

"Đến lúc đó cho dù chúng ta bẩm báo rõ ràng, sợ rằng lão ta biết là chịu chết cũng bắt chúng ta đi vào."

Tướng quân thở dài một hơi: "Ta há lại không biết những chuyện ngươi nói? Nhưng bây giờ chúng ta hoàn toàn không có chuẩn bị, truyền thuyết kể trong đó khí độc mù mit ít nhất chúng ta cũng phải chuẩn bị ít thuốc mới được."

Thân binh cúi đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ. Tướng quân khoát tay với mấy ngàn binh sĩ đằng sau: "Đi! Về Nghiệp Thành."

Các binh sĩ lập tức quay đầu, hướng Nghiệp Thành mà đi.

Cố An Nhiên mới đi vào dãy núi màu đen không lâu đã gặp được vô số xác động vật thối rữa trên mặt đất.

Nàng kiểm tra nhiều cái xác thì phát hiện chúng cũng không chết bởi miệng dã thú, trên người cũng không có vết thương, thật kỳ lại

A Ly cũng nhìn những thi thế này, gương mặt nhỏ bé vô cùng nghiêm nghị: "An Nhiên tỷ tỷ, có rất nhiều truyền thuyết về dãy núi này."

"Không tính đám ma quỷ loạn thần kia nhưng chắc chắn có khí độc, sợ rằng những con thú này bị chết bởi khí độc."

"Nhưng chúng ta đã có thuốc dự phòng khí độc rồi, không cần lo lắng quá."
Bình Luận (0)
Comment