Chương 444: Đập Vỡ Tảng Đá (1)
Chương 444: Đập Vỡ Tảng Đá (1)Chương 444: Đập Vỡ Tảng Đá (1)
Xem rốt cuộc là cơ thể của hắn ta không được thoải mái, hay là có vấn đề gì khác.
Sau khi ăn sáng xong, bọn họ thương lượng một chút và chuẩn bị từ phía Bắc quay lại phía Đông.
Đội ngũ của Te Xuyên không ra tay, căn bản là lời nói của đám thái giám đó không đáng để lo ngại.
Nếu như ngày hôm qua bọn họ quay về Nghiệp Thành để gọi viện binh thì có lẽ là không có quay lại đây sớm như vậy.
Đoàn người tiếp tục đi về phía đông hơn hai giờ thì mới phát hiện đám thái giám ngày hôm qua vẫn chưa quay về Nghiệp Thành.
Mà giống như là ruồi bọ không đầu, loanh quanh trong rừng núi ở phía đông.
Cố Yên Nhiên phất tay với người ở đằng sau mình, ra hiệu cho tất cả ngồi xổm xuống.
Sau khi mọi người ngồi xổm xuống chỗ khuất thì Đại Cường hỏi: "Yên Nhiên cô nương, hay là chúng ta xông lên đi, trong những tiểu thái giám này cũng không có ai là người tốt cả, tất cả đều giúp lão thái giám Ngô Thanh làm chuyện xấu."
Cố Yên Nhiên vuốt cằm: "Ta biết, nhưng ta cảm giác rằng bọn họ không phải đang tìm chúng †a, càng giống như lạc đường và đang tìm đường ra hơn."
Nhị Cường nhíu chặt mày: "Yên Nhiên cô nương, nhưng mà nhìn theo sườn dốc của vách đá này thì chỗ của những thái giám đó cũng không có phức tạp!"
"Bọn họ không đến mức ngu như vậy chứ?" Điều Nhị Cường nghi ngờ, cũng là điều Cố Yên Nhiên nghi ngờ.
Giờ phút này, Đào Ất ở phía sau cùng của đội ngũ cũng hơi nôn nóng bất an, nhưng mà cố kiềm nén lại.
Nhưng mà ánh mắt hắn ta nhìn đám thái giám bây giờ còn thân thiết hơn nhiều so với nhìn nhóm người Cố Yên Nhiên.
Thậm chí khi nghe thấy Đại Cường nói muốn giết những thái giám đó, hắn ta liếc mắt nhìn Đại Cường với đôi mắt đầy oán độc.
Cố Yên Nhiên yên lặng một hồi, rồi nói: "Mặc kệ bọn họ bị làm sao, giết bọn họ vẫn tốt hơn."
Lúc này, Đào Ất nhìn Cố Yên Nhiên với một ánh mắt hung ác, nhưng mà nhớ tới dáng vẻ dữ tợn lúc trước của nàng thì lại cúi đầu.
Khi nhìn thấy nhóm thái giám ở dưới chân núi, hắn ta đảo mắt nhìn vài lần.
"Khụ khụ khụ khụ khụ!" Đào Ất ho một cách dữ dội.
Vẻ mặt của Đào Vọng Đường không hề vui vẻ, trừng mắt nhìn Đào At một cái: "Nguoi đang tìm đường chết à? Sao lại ho vào lúc này?"
Đào Ất khụ một tiếng rồi lập tức quỳ trên mặt đất: "Xin lỗi lão gia, ta bị cảm lạnh, cổ họng thật sự rất ngứa, tạm thời không chịu được nên mới như vậy, xin lỗi!"
Cố Yên Nhiên hơi ngoái đầu nhìn lại, liếc mắt nhìn Đào Ất một cái thật sau, sau đó lại liếc mắt nhìn đám thái giám dưới chân núi.
Nàng lạnh lùng dặn dò: “Đào Vọng Đường, trói Đào Ất lại."
Đám thái giám ở dưới chân núi nghe thấy tiếng ho khan phát ra từ trên vách núi không cao lắm, lúc này lập tức ngẩng đầu lên nhìn.
Khi nhìn thấy đoàn người Cố Yên Nhiên, đôi mắt của tiểu thái giám dẫn đầu trở nên đỏ tươi.
Những thái giám này đều là người do Ngô Thanh bồi dưỡng, cho nên rất giỏi đánh đấm, cũng như là cưỡi ngựa và bắn cung.
Hắn ta ngoắc tay với những người phía sau và nói: "Cung thủ, lên cho ta! Nhớ kỹ, phải bắt sống, đừng có giết chết
Mọi người giương cung tên lên, nhắm ngay nhóm của Cố Yên Nhiên.
Bởi vì vách núi này không cao nên hoàn toàn nam trong phạm vị tâm bắn của cung tên.
Vẻ mặt của tiểu thái giám càng trở nên điên cuồng hơn.
Đại Cường tính cầm lưỡi rìu to lao xuống vách đá, nhưng mà bị Nhị Cường kéo lại.
"Đại ca, ngươi đừng xúc động, trước hết nghe xem Yên Nhiên cô nương nói như thế nào đã, vị trí bây giờ của chúng ta đang có ưu thế."
"Nhưng mà nếu như lao xuống thì sẽ bị mất ưu thế."
Cố Yên Nhiên đánh giá hoàn cảnh xung quanh, dùng chân đạp nhẹ lên tảng đá dưới chân, dường như không được chắc chắn lắm.
Lại nhìn thoáng qua chất liệu của tảng đá, sau khi xác định không phải loại cực kì rắn chắc thì nảy ra một ý tưởng.