Chương 447: Những Con Bọ Chưa Từng Thấy. (2)
Chương 447: Những Con Bọ Chưa Từng Thấy. (2)Chương 447: Những Con Bọ Chưa Từng Thấy. (2)
Cố An Nhiên biết, người này sợ mình: "Ta không thích giết người lung tung, ta chỉ cần chắc chăn ngươi không bị ký sinh là được."
"Nếu ngươi nói thật, có thể vẫn cứu được, dù sao biểu hiện của ngươi và Đào Ất cũng khác nhau." Cố An Nhiên nói.
Đào Thất vẫn muốn có cơ hội sống.
Hắn ta biết rằng nếu hắn ta nói dối, vê sau phát hiện cơ thể mình không khoẻ thì rời khỏi đội, cùng lắm thì cũng chỉ bảo toàn được tính mạng.
Nhưng nếu hắn ta nói thật với An Nhiên cô nương, nàng sẽ nghĩ cách để cứu mình.
Sau khi nuốt một ngụm nước bọt lớn, hắn ta vẫn cảm thấy mình nên nói thật.
"An Nhiên cô nương, ta không uống nước lã, nhưng ta đã lén hái một quả dại để ăn, ta nhìn trên đó không có con bọ nào cả."
Cố An Nhiên thở dài một hơi, sau đó hỏi: "Ta thấy ngươi có quan hệ khá tốt với Đào Ất, lúc trước ngoại trừ hành động của hắn trở nên chậm chạp, hắn còn có phản ứng nào khác không?"
Giờ phút này Đào Thất cũng không dám giấu diếm nữa, hắn ta nói với vẻ mặt buồn bã: "Trước kia Đào Ất từng bí mật nói với ta, nước trong núi này rất ngọt, ngon hơn so với nước đun sôi, hắn bảo ta lén uống."
"Đúng rồi, hắn giống như sợ ta không uống, đêm hôm khuya khoắt đã gọi ta nhiều lần."
“Ta nhớ rõ đêm chúng ta hạ trại dưới vách đá đen, Đào Ất hình như bị ngứa ngáy, nửa tỉnh nửa mê gãi hơn nửa đêm."
"Sau đó, tay hắn trở nên rất lạnh, lại còn chảy máu mũi, còn lại thì không có gì khác thường."
Cố An Nhiên nhìn qua Đào Thất: "Chuyện này chưa từng xảy ra với ngươi đúng không?"
Đào Thất lắc đầu như trống bỏi: "Không có... không có, ta không uống nước lã."
Cố An Nhiên gật đầu nói: "Ta biết rồi, ngươi chắc là sẽ không bị sao đâu."
"Nhưng để cho an toàn, buổi tối ngươi sẽ ở một mình một cái lêu trại, hơn nữa chúng ta sẽ trói tay chân của ngươi lại, việc này ngươi không có ý kiến gì chứ?"
Đào Thất nào dám phản đối, buổi tối bị trói lại, dù sao vẫn tốt hơn so với bị chém đầu thành đôi.
Đại Cường và Nhị Cường nhặt đủ củi trở về, đặt những củi kia xung quanh Đào Ất.
Cố An Nhiên lấy ra một ít dầu ăn từ không gian, đổ vào đống củi kia, sai người châm lửa.
Lúc đốt thi thể, tất cả những âm thanh bíp bốp đều là tiếng bọ bị đốt cháy đến nổ tung. Bọn họ phát hiện ra rằng Đào At không chỉ có bọ trong đầu, mà còn có bọ trên người, dưới lửa lớn thiêu đốt, chúng không ngừng bò ra.
Mọi người nhìn đều cảm thấy ngứa ngáy khắp người.
Đại Cường áp sát vào Nhị Cường, nhỏ giọng căn nhằn: "Ta không muốn ở cái nơi quỷ quái này nữa, nơi này quá tà môn."