Chuong 448: Bi An Va (1)
Chuong 448: Bi An Va (1)Chuong 448: Bi An Va (1)
Đợi đến khi thi thể của Đào At bị đốt gần hết, thì mấy con côn trùng cũng không còn chui ra từng đoàn từng đoàn một nữa, Cố An Nhiên mang theo mọi người rời khỏi nơi này, bởi vì đám thái giám kia đã chết, bên Nghiệp Thành nhất thời sẽ không có ai đuổi theo.
Đào Thất vẫn không có cái gì khác thường, vẫn chưa làm ra chuyện gì nguy hiểm hoặc chuyện khác người.
Thật vất vả mới ra khỏi đường núi đen này, lại cộng thêm đi mất mấy ngày, cuối cùng đã tới một trấn nhỏ có người ở.
Thế nhưng, Cố An Nhiên càng buồn bực, trải qua một hồi lăn qua lăn lại như thế, sợ là thời gian lúc trước tính đến Viên Châu càng chậm trễ rồi.
Bọn họ tìm một khách trạm nhỏ tạm ổn để ở lại.
Đám người Đào Vọng Đường cùng với Đại Cường còn cả Nhị Cường đều thở dài một hơi.
"Có phải bây giờ chúng ta đang đi hơi lệch khỏi quỹ đạo rồi đúng không?" Lúc ăn cơm, Cố An Nhiên thuận miệng hỏi một câu.
Đào Vọng Đường gật đầu nói: "Đúng vậy, chúng ta còn phải đi bộ một đoạn nữa mới có thể vượt qua địa phận của lão thái giám kia, trở về con đường ban đầu dự tính." "Thế nhưng tới nơi này rồi, chúng ta cũng cách Viên Châu không xa, chẳng qua là đến lúc đó lấy đồ xong chúng ta trở về thế nào đây?" Đào Vọng Đường có chút lo lắng vấn đề này.
Dù sao, nếu như trở về theo đường cũ, lại phải đi qua địa phận của Nghiệp Thành.
Nghe nói lão thái giám kia thù rất dai, đến lúc đó không tránh được lại phải động tới lão ta.
Cố An Nhiên khoát tay nói: "Cái này ngược lại không cần lo lắng, đi đến Viên Châu trước rồi nói tiếp."
Đại Cường nhìn vẻ mặt Cố An Nhiên có hơi mệt mỏi nói: "An Nhiên cô nương, ta thấy mấy ngày nay người đi cũng mệt mỏi, lát nữa ăn cơm, người cứ ở lại khách trạm nghỉ ngơi đi, ta và Nhị Cường đi ra ngoài mua lương thực, với đồ dùng cần dùng đến."
"Được." Cố An Nhiên xoa xoa mi tâm đồng ý.
Trên đường đi nàng cũng đã chú ý quan sát qua tình hình trên trấn này rồi, sẽ không có nguy hiểm gì quá lớn.
Với bản lĩnh của Đại Cường cùng với Nhị Cường, hẳn là đều có thể ứng phó được.
Đào Vọng Đường biết, với bản lĩnh của mình và những người dẫn theo bên người cũng không giúp được gì cả, nên không thích hợp đi lại bên ngoài nhiều.
Dù sao thì những trấn nhỏ như này có thể trụ lại ở trong thời loạn thế như này, ngoại trừ địa hình tương đối bí mật ra, thì chắc chắn người trong trấn người cũng có chút năng lực.
Mặc dù hắn không góp sức, nhưng tiền thì không thiếu, cho nên hào phóng đưa cho Đại Cường một ít vàng lá.
"Đại Cường huynh đệ, mấy thứ này ngươi cầm lấy ra bên ngoài mua đồ đi."
Đại Cường cũng không khách khí, nhận lấy vàng lá, bỏ vào trong túi.
Lúc này, một bàn đang ăn cơm với nhau ở trong khách trạm, ánh mắt như có như không liếc nhìn đám người Cố An Nhiên bên này.
Cố An Nhiên cũng ném một túi tiền cho Đại Cường: "Số tiên này ngươi cầm lấy, mua cho A Từ cùng với A Ly ít quần áo và giày."
Hai người bọn họ một người là được cứu ra, một người là ăn mày, đi vội vội vàng vàng, không có quần áo tắm rửa để mặc, quần áo trước kia đều rách nát hết rồi, bây giờ trên người là đồ của thuộc hạ Đào Vọng Đường.
Thế nhưng vóc dáng của hai cậu rất nhỏ, mặc đồ của người lớn trông chẳng ra cái gì, ống quần lại còn tuột xuống suốt, với lại rất dễ dính bùn.
A Ly nghe nói lát nữa sẽ có quần áo vừa người để mặc, thở phào nhẹ nhõm.
A Từ cũng không để ý, trong khoảng thời gian này, đại khái là thời gian hạnh phúc nhất trong đời của cậu, tuy rằng sẽ có nguy hiểm bất cứ lúc nào, thế nhưng An Nhiên tỷ tỷ luôn luôn che chở cho cậu, hơn nữa cậu còn có thể ăn no mặc ấm, cắn miếng thịt lớn.
Cố An Nhiên nhìn về phía A Ly cùng với A Từ nói: "Hai người các đệ, còn cần cái gì, cứ nói với Đại Cường."