Chuong 449: Bi An Va (2)
Chuong 449: Bi An Va (2)Chuong 449: Bi An Va (2)
Hai người đồng loạt lắc đầu: "Khong cần, An Nhiên tỷ tỷ, chỉ cần ít quần áo để thay cùng với giày là được rồi."
Ăn cơm xong, hai huynh đệ Đại Cường cùng với Nhị Cường ra khỏi khách trạm, những người khác thì nghỉ ngơi ở bên trong phòng của mình, đóng cửa không ra ngoài.
Người ở bàn kia đánh giá đám người Đại Cường như có như không, cũng biến mất không thấy đâu.
Hai huynh đệ đi tới một nơi náo nhiệt, một bà lão tới gần bọn họ, không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên té ngã ở trước mặt Đại Cường.
Đại Cường vẫn như thường ngày, có lòng tốt muốn đỡ bà lão kia dậy, trong miệng còn lẩm bẩm: "Đại nương, người không sao chứ?"
"Ta đỡ người đứng lên, về sau đi bộ phải cẩn thận một chút! Tuổi cao như thế rồi, bị ngã không tốt đâu."
Thế nhưng, bà lão kia nằm ở trên đường, căn bản cũng không có ý định đứng dậy.
Hai chân bà ta chuyển hướng, tay không ngừng vuốt mặt đất, khóc lóc nói: "Tiểu bối nhà ngươi, đụng ta ngã rồi mà coi như chưa có chuyện gì xảy ra sao? Định dìu ta đứng lên coi như xong sao?” Đại Cường từ trước đến nay đã quen làm người tốt, chưa từng gặp phải chuyện như vậy, bỗng nhiên thấy trong lòng ấm ức, mặt đỏ bừng lên.
Lúc này, người qua đây xem náo nhiệt cũng càng ngày càng nhiều, đều chỉ chỉ chỏ chỏ với Đại Cường.
Đại Cường lên giọng: "Đại nương, đối nhân xử thế phải nói lương tâm, ta cũng không có đụng vào người, ta chỉ có lòng tốt đỡ ngươi đứng lên thôi."
Bà lão kia lại nói: 'Không phải ngươi đụng thì sao ngươi muốn dìu ta? Còn không phải là do ngươi chột dạ?”
Có một vài quần chúng ăn dưa cỏ mọc đầu tường cũng bắt đầu đứng ra chỉ trích Đại Cường.
Bởi vì thoạt nhìn Đại Cường cùng với Nhị Cường là người ngoài trấn, mà đại nương kia bị đụng ngã kia, thoạt nhìn là người trong trấn của bọn họ, trong lòng không khỏi muốn thiên vị đại nương này một ít.
A Từ vẫn có thói quen của ăn xin, ăn cơm xong liền lén chuồn ra ngoài, đang làm quen với tuyến đường trên trấn, mới đi ra ngoài chưa được bao xa, liền thấy Đại Cường cùng với Nhị Cường bị người ta vây lại.
Cậu tới gần nghe ngóng một hồi, biết là đã xảy ra chuyện gì. Là dân ăn va, trước đây ở Nghiệp Thành cũng có người như vậy, nếu Đại Cường cùng với Nhị Cường thúc không đưa tiền cho bà lão kia, đến lúc đó sẽ có một đống dân chúng mặc đồ bình thường xuất hiện, vây quanh bọn họ đánh một trận, thuận tiện giật hết tiền của bọn họ.
A Từ nghĩ chuyện này lớn, trở về thông báo cho Cố An Nhiên.
Mà Đại Cường hết đường chối cãi, sắc mặt nhanh chóng đỏ bừng: "Đại nương, làm người thì không thể như thế được, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Bà lão kia liều mạng che chân của mình nói: "Ta làm sao? Rõ ràng là ngươi đụng vào ta, ta ta cảm thấy chân ta đã gấy rồi."
"Các ngươi lại còn hung dữ như vậy, không đưa ta tới y quán, cũng không bồi thường tiền cho †a, nào có đạo lý như vậy?”
Nhị Cường nắm chặt nắm tay: "Ngươi muốn chúng ta bồi thường bao nhiêu?"
Bà lão kia vừa thấy có hi vọng, bỗng nhiên lúc vui mừng nhướng mày, nhưng lại cố nhịn xuống.
"Thời buổi này, người già cũng không dễ dàng, ta thấy tiểu tử các ngươi ăn mặc cũng không giống kẻ có tiền, sẽ không đòi của các ngươi nhiều đâu, các ngươi đưa túi tiền ra đây, trên người có bao nhiêu, cho ta bấy nhiêu là được."
Bà lão nói lời này, vô cùng kỹ thuật. Thời buổi này, trên người dân chúng bình thường cùng lắm có mấy đồng tiền là tốt rồi, cho nên người xem náo nhiệt đều cảm thấy bà lão này nói rất có lý.
Nhưng Nhị Cường lạnh lùng nói: "Như vậy đi, chúng ta đưa người đến y quán, xem tình hình trước một chút, căn cứ tình hình rồi xem xem phải bồi thường cho người bao nhiêu tiền."
Đến lúc đó sau khi kiểm tra ở y quán xong rồi, nếu như chân bà ta không gãy, bọn họ mới nói tiếp.
Chẳng qua là nhìn tình hình hiện tại, không tránh khỏi cũng bị người này ăn vạ mất một ít trước.