Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 450 - Chuong 450: Vach Tran (1)

Chuong 450: Vach Tran (1) Chuong 450: Vach Tran (1)Chuong 450: Vach Tran (1)

Thế nhưng bà lão kia có thế nào cũng không cho Đại Cường cùng với Nhị Cường đỡ mình dậy.

"Ta không muốn các ngươi dìu ta đến y quán, ngộ nhỡ các ngươi thừa dịp người bên ngoài không chú ý, đánh ta bất tỉnh, ta tìm ai đòi tiền? Nếu như các ngươi quá đáng hơn chút nữa, trực tiếp giết chết ta cũng không có người nào biết."

"Dù sao, các ngươi là người ngoài trấn, làm chuyện xấu có thể chạy ngay lập tức."

Lúc bà ta nói chuyện cực kỳ chú ý kỹ thuật, cố ý nhấn mạnh hai chữ người ngoài trấn.

Những người khác xem náo nhiệt nghe xong nghĩ cực kỳ có lý, đứng tại chỗ nói giúp bà lão.

"Hai người các ngươi to con, nhanh lên đưa tiền bồi thường cho người ta đi!"

"Đúng vậy! Bồi thường đi! Nhanh lên một chút!" Mọi người thấy Đại Cường cùng với Nhị Cường không nhúc nhích, tâm trạng có hơi kích động.

"Xảy ra chuyện gì?" Trong lúc hai người đang không biết làm thế nào, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Cố An Nhiên vang lên.

Đại Cường dường như thấy được cứu tỉnh, đi đến bên cạnh Cố An Nhiên, hắn ta hơi ấm ức nói: "An Nhiên cô nương, ta và Nhị Cường đi ra không bao lâu đã bị người ăn vạ." Cố An Nhiên liếc mắt nhìn Đại Cường: "Sau này ngươi đã biết, cho dù là cứu người cũng phải xem xem người kia có đáng cứu hay không."

Đại Cường tất nhiên hiểu rõ gật đầu: "An Nhiên cô nương, ta biết rồi."

Bởi vì phong thái mạnh mẽ của Cố An Nhiên, đoàn người không tự chủ tản ra hai bên, nhường cho nàng một con đường.

Nàng nhìn bà lão từ trên cao xuống, nhếch miệng nở nụ cười giễu cợt.

Trên mặt bà lão này có mặt nạ, kém xa so với Cốc Lão Đầu làm, kém chất lượng!

Hơn nữa ngoại trừ kẽ hở trên mặt, bàn tay của bà lão này cũng trắng nõn, không hề phù hợp với tầm tuổi này của bà ta.

Chẳng qua là, Cố An Nhiên không vạch trần ngay lập tức, mà là ôm cánh tay hỏi: "Bà lão, ngươi ngã ở đâu? Để cho ta nhìn một chút xeml"

"Nếu ngươi không muốn theo ta đến y quán, lát nữa ta đến y quán mời một đại phu qua đây khám cho người một chút được chứ?”

"Không phải không muốn bồi thường tiên cho người, mà là phải xem vết thương của người nặng cỡ nào, ta mới có thể quyết định bồi thường cho người bao nhiêu tiền."

Lời này, nếu như là mấy người ăn vạ suy nghĩ nông nổi, sau khi nghe xong sẽ phải luống cuống, trên người bọn họ không có vết thương hoặc là chỗ thâm tím nào.

Đại Cường lôi kéo ống tay áo của Cố An Nhiên, hạ thấp giọng nói: "An Nhiên cô nương, bà ta chỉ lừa chúng ta tôi, không nên đưa tiền cho bà ta?"

Cố An Nhiên liếc mắt nhìn Đại Cường, ý bảo hắn ta bình tĩnh đừng nóng vội: "Không làm rõ sự tình, người của trấn này không có khả năng để cho chúng ta đi."

Bà lão kia giống như không hề sợ Cố An Nhiên kiểm tra, kéo ống quần của mình lên cho Cố An Nhiên cùng với mọi người xung quanh nhìn.

"Các ngươi nhìn xem trên bắp chân của ta có vết thương." Bà lão vừa nói, vừa cắn răng chịu đựng.

Ánh mắt của mọi người tập trung lên bắp chân của bà ta, trên bắp chân của bà ta có một mảng máu đọng rất lớn, thậm chí còn bị xước da, bên ngoài đang chảy máu, vết thương kia thoạt nhìn có hơi rướm máu.

Cố An Nhiên cười lạnh nói: "Bà lão, vết thương này quả thật được làm y như thật."

Bà lão nghe xong lời này của Cố An Nhiên, trong lòng bắt đầu hốt hoảng, bà ta cũng không biết lại đi ăn vạ đúng chuyên gia rồi.

Thế nhưng hôm nay đã là tên trên dây cung không thể không bắn ra, bà ta cứng cổ chất vấn: "Ngươi nói bậy cái gì vậy? Có phải người không muốn bồi thường tiên hay không? Cho nên cố ý quấy rối?"

Cố An Nhiên tiếp lời của bà lão kia nói: "Ta cảm thấy người đang quấy rối chính là ngươi, hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết, không phải là ai cũng có thể tùy tiện ăn vạ."

Nói xong, nàng vẫy vẫy tay nói với Đại Cường cùng với Nhị Cường: "Hai người các ngươi qua đây, giữ chặt bà ta.
Bình Luận (0)
Comment