Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 451 - Chuong 451: Vach Tran (2)

Chuong 451: Vach Tran (2) Chuong 451: Vach Tran (2)Chuong 451: Vach Tran (2)

Đại Cường cùng với Nhị Cường lên tiếng đáp lại, rồi đi qua ấn bà lão kia xuống, khiến bà ta không thể động đậy.

Bà ta lo sự việc bị bại lộ, liên tục hô to: “Có ai không! Giết người! Bọn họ bắt nạt bà lão cô độc như ta."

"Tất cả mọi người cùng sống trên trấn này, nhanh giúp ta một chút đi! Bắt mấy tên điên cuồng này lại."

Quần chúng vây xem nghe thấy tiếng gọi đáng thương của bà lão, đều rối rít vén tay áo lên muốn tiến lên.

"Ba người trẻ tuổi các ngươi, bắt nạt một bà lão tóc bạc, quả thực không biết xấu hổ."

"Đúng vậy, mọi người cùng lên đi, cho những người ngoài trấn này biết tay."

Cố An Nhiên mặt lạnh, lấy rìu đầu phượng ra, ngắm nghía bốn phía mấy lần, riu đầu phượng nhanh chóng lao về phía một gốc cây không lớn không nhỏ bên đường.

Nói như vậy, nhưng loại cây này, tiều phu trung niên cũng cần phải chém hai mươi lần, mới có thể chặt gãy cái cây này.

Thế nhưng, trong tay Cố An Nhiên, chỉ cân một nhát, cái cây đã bị chặt đứt hoàn toàn. Đám người chuẩn bi ra tay đánh người, đột nhiên thấy động tĩnh như vậy, đều bị dọa cho rụt cổ một cái, ngần ngại không dám tiến lên.

Cố An Nhiên ngắm nhìn bốn phía nói: "Nếu các ngươi nghĩ cổ mình cứng rắn hơn cây kia, vậy có thể tiến lên."

Nàng nhìn chằm chằm mấy người kia, nói từng câu từng chữ: "Lòng tốt không xác định rõ tình hình, có đôi khi là vẽ đường cho hươu chạy, cũng không phải là lòng tốt thật sự."

Những người đó không dám tiến lên nữa, toàn bộ đều châu đầu ghé tai nhau nói: "Nếu không chúng ta đi thôi."

"Đi nhanh chút đi, nhanh một chút, đây không phải chuyện chúng ta có thể xử lý." Có người thúc giục.

Thế nhưng cũng có người có gan lớn, lui vê phía sau vài bước nói: "Ta muốn nhìn xem rốt cục là thế nào, rồi mới đi."

Cố An Nhiên nhìn mọi người muốn chạy đi nói: "Ở lại đây mà xem."

"Ta và bằng hữu của ta, tuyệt đối không phải kiểu người bắt nạt già và kẻ yếu." Nàng lại bổ sung một câu.

Đoàn người vây xem quét mắt nhìn Cố An Nhiên một lượt, trong lòng âm thầm gật đầu.

Đều nói tướng do tâm sinh ra, cô nương này trông xinh đẹp như vậy, tất nhiên không phải kiểu người thích bắt nat người khác.

Thế nhưng, khi ánh mắt của bọn họ chạm tới Đại Cường cùng với Nhị Cường, lại yên lặng gạt đổ suy nghĩ trước đó.

Bởi vì, hai người kia thoạt nhìn không giống người tốt, đặc biệt giống kiểu thích bắt nạt già và kẻ yếu.

Cho nên, bọn họ lại cảm thấy Cố An Nhiên không nhất định là tướng do tâm sinh ra, không phải còn có câu mỹ nhân rắn rết sao?

Bà lão nằm dưới đất kia, bị Cố An Nhiên dọa sợ choáng váng, lúc này bà ta cũng không dám kêu loạn.

Bà ta sợ Cố An Nhiên đột nhiên mất hứng, cổ của bà ta liền rơi ra.

Cho nên, lúc Cố An Nhiên nhấc chân của bà ta lên, bà ta căn bản không dám phản kháng.

Một thứ giống như da người bị Cố An Nhiên lột từ trên chân của bà lão kia xuống, lộ ra làn da bóng loáng.

Mọi người mới chợt hiểu ra: "Thì ra vết thương của người này đều là giả dối, chẳng phải là bà ta có ý định đi ăn vạ sao?”

"Đúng vậy, tuổi tác lớn như vậy rồi, cũng không biết tích đức, còn làm ra chuyện như vậy."

Trong đám người, không biết là ai đột nhiên hô một câu: "Các ngươi mau nhìn xem, không phải tóc bà ta đã trắng phau rồi, sao da thịt trên đùi lại trắng nõn như vậy!"

"Haizzz! Còn không phải sao, còn trắng hơn cả da thịt trên đùi ta."

"Chậc chậc chậc, tay của bà ta cũng rất trắng, đây rốt cuộc là chuyện gì?"

Cố An Nhiên nhìn quần chúng ăn dưa đã xác định rõ tình hình, thừa dịp người này không chú ý, liền kéo mặt nạ dạ người trên mặt của bà lão kia xuống, một gương mặt nữ tử tuổi tròn đôi mươi đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.

Người vây xem nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử, đồng loạt bày ra dáng vẻ không thể tin được.
Bình Luận (0)
Comment