Chương 453: Kẹo Mứt Lê (2)
Chương 453: Kẹo Mứt Lê (2)Chương 453: Kẹo Mứt Lê (2)
"Mấy bộ này là do đứa nhi tử không nên thân của ta chắp vá làm ra, thoạt nhìn chẳng ra gì cả, mãi chẳng bán đi được, nếu cô nương muốn, ta có thể giảm giá cho ngươi."
"Gói hết lại cho ta." Cố An Nhiên hào phóng nói.
Chưởng quầy cười chỉ thấy răng không thấy mắt đâu, nhanh nhẹn gói đồ cho Cố An Nhiên, sợ nàng đổi ý.
Cố An Nhiên trả tiền, nhận lấy đồ trên tay chưởng quầy, rồi cùng A Từ rời khỏi tiệm may.
A Từ hiểu chuyện hỏi: "An Nhiên tỷ tỷ, tỷ xách mấy thứ này có thấy nặng không ạ? Để ta xách giúp tỷ một ít."
Cố An Nhiên xoa xoa đầu cậu, nói: "Yên tâm đi, An Nhiên tỷ tỷ của đệ khỏe lắm, mấy thứ này không tính là gì đâu.”
A Từ gật đầu, rất tán đồng: "Ta biết tỷ khỏe, nhưng đâu có ai quy định người khỏe thì nhất định phải làm việc nặng đâu!"
'A Từ là nam tử hán rồi, đáng ra nên chia sẻ, phụ giúp cho cô nương người ta, việc này không liên quan gì tới chuyện tỷ tỷ có khỏe hay không hết."
Cố An Nhiên cảm thấy, logic của đứa trẻ này thực sự rất tốt, để có dịp thì đưa cậu tới trấn Kính Hồ, bồi dưỡng cậu thật tốt.
Nàng chọn gói đồ hơi nhẹ một chút, đưa cho A Từ: "Vậy đệ xách cái này đi, vất vả lắm chúng ta mới được ra ngoài, cứ dạo chơi bên ngoài cho đã đã, xem xem thị trấn này có món gì ngon đặc sắc hay không, mấy ngày nay cứ ru rú ở trong núi, chẳng được ăn gì ngon cả."
A Từ nghĩ đến món thịt dê được ăn trong núi, cho dù mới cơm nước xong cũng bắt đầu tiết ra nước bọt.
Nói đi cũng phải nói lại, tay nghề của khách điếm trên trấn, còn chẳng ngon bằng món do An Nhiên tỷ tỷ tùy tiện làm ra đâu.
Hai người đi dạo một lúc, Cố An Nhiên dặn A Từ để ý theo kịp, còn mình bước vào một cửa tiệm bánh ngọt.
Nàng muốn mua một ít bánh ngọt, nhỡ đâu trên đường có lúc không tiện nổi lửa nấu cơm, cũng có thể dùng cái này chắp vá một hai.
Mấy thứ như bánh nướng áp chảo, cũng không để được lâu hơn bánh ngọt bao nhiêu.
Hơn nữa, sợ rằng A Từ chưa từng được ăn qua cái thứ được gọi là bánh ngọt, nàng muốn mua một ít, cho cậu nếm thử.
Nhưng mà, chờ nàng mua bánh ngọt, trả tiền xong, lại phát hiện A Từ không có đi theo phía sau mình, nhất thời có chút nóng nảy.
'A Từ! A Từ!" Cố An Nhiên cao giọng hô. Tuy rằng nàng biết A Từ thông minh, nhưng nếu như đụng phải người xấu thật, thì e rằng cậu rất khó trốn thoát.
"Tỷ tỷ, ta ở đây." A Từ nghe thấy Cố An Nhiên gọi mình, bèn chui ra khỏi đám người, vui vẻ vẫy vẫy tay.
Cố An Nhiên đi về phía A Từ, nhéo nhéo mặt cậu hỏi: "Không phải ta đã dặn đệ đi theo sau ta sao? Sao còn mất dấu thế hả."
A Từ lè lưỡi, có chút ngượng ngùng nói: "Tỷ tỷ, xin lỗi, khiến tỷ lo lắng rồi."
Sau đó, giống như làm ảo thuật, bàn tay từ phía sau vươn ra, quơ quơ kẹo trong tay.
"An Nhiên tỷ tỷ, ta thấy nơi này có bán kẹo mứt lê, bèn đi mua một cái, trước đây cũng phải lâu lắm rồi ta đã từng được ăn kẹo lê cao này áI"
"Ta nói tỷ nghe, kẹo mứt lê này ăn ngon lắm." A Từ chép miệng khen.
Cố An Nhiên cười nhạt: "Nếu ngon thì đệ ăn đi!"
"Cái này cho tỷ!"
A Từ không tự mình ăn hết kẹo mứt lê, mà đưa viên kẹo mứt lê duy nhất trong tay cho Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên có chút ngạc nhiên chỉ chỉ vào mình: “Cái này, là cho ta sao?”
A Từ gật đầu chắc chắn: "Đúng vậy, An Nhiên tỷ tỷ, ta cố ý mua cho tỷ nếm thử đó."
Cố An Nhiên không trực tiếp nhận viên kẹo mứt lê kia, mà hỏi ngược lại: "Sao đệ không mua cho mình một cái?"
A Từ cúi đầu, có phần quấn bách: "Kẹo mứt lê có giá mười văn tiền một cái... Ta muốn tiêu tiết kiệm một chút, dù sao trước đây ta cũng từng được nếm thử rồi."
Cố An Nhiên nắm tay A Từ nói: "Đệ dẫn ta đến quầy hàng bán kẹo mứt lê đi, chúng ta mua thêm mấy viên."