Chuong 454: Ta Tim Giup Nguoi (1)
Chuong 454: Ta Tim Giup Nguoi (1)Chuong 454: Ta Tim Giup Nguoi (1)
A Từ vội vàng từ chối: "An Nhiên ty tỷ, không cần đâu, ta không ăn, chỗ quần hàng bán kẹo mứt lê có nhiều người lắm, sẽ phải đợi lâu làm chậm trễ thời gian đó, chúng ta mau trở về đi."
Cố An Nhiên lắc đầu: "Vậy không được, nếu món này ngon thật, thì chúng ta phải mua thêm mấy viên, mang về cho mọi người nếm thử."
Nghe nàng nói như vậy, A Từ mới gật đầu: "Được rồi, An Nhiên tỷ tỷ, để ta dẫn tỷ qua đó.
Đến quầy hàng bán kẹo mứt lê, đám người đã dần dần tản ra, bởi vì đã bán hết kẹo mứt lê rồi, chỉ còn lại đúng một viên cuối cùng trông không được đẹp mắt lắm.
Cố An Nhiên dắt A Từ đi tới trước quầy hàng, chỉ vào viên kẹo mứt lê cuối cùng nói: "Ông gì ơi, ông bán kẹo mứt lê này cho ta đi."
Ông cụ bán kẹo mứt lê cười áy náy, từ chối dứt khoát như đinh đóng cột: "Cô nương, đổi hôm khác đi, nếu muốn ăn kẹo mứt lê, ngày mai nhớ đến sớm một chút, chứ viên kẹo mứt lê này không bán đâu, ta muốn để lại cho cháu ta ăn."
Cố An Nhiên thở dài: "Ông ơi, chúng ta là nơi khác tới, nghe nói kẹo mứt lê ở chỗ ông ngon lắm, cho nên mới muốn mua một viên để nếm thử, nếu tới ngày mai, chúng ta phải rời khỏi trấn nhỏ rồi."
"Không thì thế này, ta sẽ mua viên kẹo mứt lê này với giá gấp đôi được không?" Cố An Nhiên đề nghị.
Vốn ông cụ còn có chút do dự, nhưng nghe Cố An Nhiên nói xong, lập tức liền cười sang sảng: "Thôi thôi, người nơi khác có thể đến cái trấn nhỏ này của chúng ta, cũng coi như là duyên phận, kẹo mứt lê này bán cho ngươi vậy, về nhà ta sẽ làm lại cho cháu ta ăn sau."
Nói xong, lấy kẹo mứt lê xuống, đưa cho Cố An Nhiên.
Cế An Nhiên cũng lấy một miếng bạc vụn trong túi tiền ra, đưa cho ông cụ.
Ông cụ nhận bạc, vui vẻ ra mặt, ở thời đại này, nhận bạc sẽ tốt hơn so với nhận đồng tiền nhiều.
Cố An Nhiên nhận lấy kẹo mứt lê, rồi đưa lại viên kẹo A Từ vừa mua cho cậu.
"Lấy đi, cái này cho đệ, ta ăn cái mới."
A Từ mấp máy môi, cuối cùng vẫn nhận lấy kẹo mứt lê, cậu chỉ mới cắn nhẹ một miếng nhỏ, lập tức vị chua ngọt liền tràn ngập giữa răng và môi, khiến cậu thỏa mãn nhắm mắt lại.
Cố An Nhiên nhìn thấy dáng vẻ này của A Từ, nhịn không được cũng cắn một miếng kẹo mứt lê.
Chua ngọt trơn mềm, mùi vị quả thật không tệ.
Trở về khách điếm, nàng chia quần áo giày dép của A Từ và A Ly ra, rồi mang theo ba bộ quần áo nữ mới mua, đi vào phòng Du Nương.
Du Nương đang ở trong phòng giặt quân áo cho Cố An Nhiên, Đại Cường, Nhị Cường, A Ly và A Từ.
"Du Nương, ta mới mua cho ngươi ba bộ quần áo, ngươi cầm lấy tắm rửa rồi thay đi."
Du Nương vội vàng dừng công việc trong tay lại, cảm kích nói: "Cảm ơn chủ tử, Cảm ơn chủ tử!"
Cố An Nhiên khoát tay: "Không cần cảm ơn ta, ta cho ngươi thêm một ít ngân lượng, có cái gì muốn mua thêm, ngươi có thể tự mình lo liệu."
"Để ta làm thì khó tránh khỏi có chỗ sai sót."
Nói cho hết lời Cố An Nhiên đưa cho Du Nương một nắm bạc vụn, khoảng mười lượng.
'À, đúng rồi, đêm nay vào lúc ngủ nhớ cảnh giác một chút, trấn nhỏ này không thái bình như vậy đâu."
"Trước đó vài ngày ta có đưa cho ngươi một thanh chủy thủ, coi như là tặng cho ngươi, tự ngươi cầm lấy để phòng thân đi."
Du Nương liên tục gật đầu nói: "Chủ tử, ta biết rồi."
Nàng tìm Du Nương, rồi lại đi nói gì đó với đám người Đào Vọng Đường, cuối cùng lúc hai người Đại Cường và Nhị Cường khiêng lương thực trở về, Cố An Nhiên lại đặc biệt dặn dò riêng vài câu.
Mấy người họ vẫn luôn ở trong khách điếm, đóng cửa không ra ngoài, sau khi ăn cơm xong, toàn bộ đều đi nghỉ ngơi.
Dù sao, mấy ngày nay bọn họ một mực màn trời chiếu đất, phải lên đường suốt ngày, thời gian được nghỉ ngơi thoải mái không có nhiều lắm.