Chương 458: Bôi Nhọ Đệ Đệ Ta Cũng Không Được (1)
Chương 458: Bôi Nhọ Đệ Đệ Ta Cũng Không Được (1)Chương 458: Bôi Nhọ Đệ Đệ Ta Cũng Không Được (1)
Cố An Nhiên cười mỉm, dáng vẻ không chút để ý: "Ừ, chúng ta sẽ đợi, ngươi đi nhanh đi."
Chân người kia giống như vừa bôi dầu vậy, hắn ta chạy đi trong nháy mắt.
Đám người Cố An Nhiên đang bình tĩnh chờ đám người kia đến.
Nhưng những người còn lại trên trấn nhỏ, cũng đang lo lắng cho họ, đặc biệt là chưởng quỹ của khách trạm, ông ta sợ sẽ xảy ra án mạng trong khách trạm của ông ta.
Vốn di chuyện làm ăn của khách trạm không còn tốt như lúc trước, bây giờ nếu xảy ra án mạng, không phải sẽ càng thêm khó sao.
Cho nên, ông ta vẻ mặt râu rĩ đi đến trước mặt Cố An Nhiên, tốt bụng khuyên: "Cô nương, các ngươi mau chạy đi."
"Đám xấu xa đó, tổng cộng cũng mấy chục người, võ công bọn họ đều không tệ, các ngươi sẽ thiệt thòi đó."
Ông ta cắn răng, giống như vừa hạ được quyết tâm rất lớn: "Ta trả lại tiền phòng cho các ngươi, các ngươi mau chạy đi."
"Bây giờ vẫn còn kịp, các ngươi mau đi thu dọn đồ đạc đi." Chưởng quỹ khách trạm vội đến dậm chân.
Cố An Nhiên liền tìm một cái ghế ngồi xuống: "Chưởng quỹ, cám ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta không có ý định chạy.
"Ngươi muốn làm gì thì làm đi, ta biết quy tắc, sẽ không làm bẩn nơi này của ngươi."
Chưởng quỹ của khách trạm thấy Cố An Nhiên kiên định như vậy, thở dài rồi lắc đầu rời đi.
Trước khi đi, còn gọi các khách khác của khách trạm, để họ về phòng mình trốn kỹ vào, bớt hóng chuyện lại, đề phòng bị thương.
Các vị khách này, cũng rất biết nhìn người, thấy Cố An Nhiên bọn họ ra tay liền biết bọn họ không phải là người tầm thường, cho nên lần lượt đi sau chưởng quỹ, trở về phòng của mình.
Họ cài lại then cửa, lại cảm thấy không đủ, liền dời bàn ghế trong phòng chặn cửa lại.
Lúc này, đại sảnh của khách trạm chỉ còn lại đám người Cố An Nhiên, cùng với đám trộm họ vừa bắt.
Sau thời gian hai khắc (*), Đại Cường lại bắt đầu ngáp, hắn ta vỗ miệng mình nói: "Ta nói này, lão đại của các ngươi không phải sợ rồi chứ, không dám đến cứu các ngươi chứ gì."
(*) Hai khắc: bằng ba mươi phút.
Đám người này còn nghênh cổ lên cãi: "Ngươi đừng hòng nói bừa, đại ca bọn ta là người có nghĩa khí nhất, sẽ không bỏ mặt chúng ta đâu."
Lúc này, ả đàn bà bị Nhị Cường giữ lấy, bắt đầu suy nghĩ tìm cách.
Lão đại bọn họ có nghĩa khí hay không, nàng †a rõ ràng nhất, lần này chắc phải tự cứu mình rồi.
Vừa nãy nàng ta không cẩn thận, quyến rũ một tên ngốc, nhưng nàng ta không tin tất cả nam nhân ở đây đều thờ ơ với nàng ta.
Lúc này nàng ta đã quên, bản thân bị Đại Cường đánh đến hai mắt bầm tím, chảy máu mũi.
Cho dù vẫn còn nhớ, nhưng nàng ta không có nhìn gương, vẫn cảm thấy mình rất xinh đẹp.
Cho nên, nàng ta cố ý liếc Đại Cường mấy cái, nhân lúc hắn ta không chú ý, dùng nơi mềm mại quyến rũ nhất của mình chạm vào Nhị Cường.
Nhị Cường lập tức nhíu chặt đôi mi, hung hăng đánh một cái vào đầu nàng ta.
"Ngươi làm gì đó? Trung thực một chút."
Du Nương không ngừng liếc nàng ta.
Đại Cường như đang có suy nghĩ gì đó nhìn Du Nương, rồi lập tức chạy đến cho nàng ta hai cái tát.
"Ta đã nói bây giờ ngươi rất xấu, ngươi còn làm trò gì đây?"
"Đừng không có chuyện gì liền muốn dụ dỗ nam nhân, được không?” Đại Cường giống Đường Tăng vậy, không ngừng lảm nhảm với nàng ta, nói một đống đạo lý với nàng ta.
Cuối cùng, nàng ta không chịu nổi nữa, bụm mặt nói: "Ngươi đúng là chó đi bẫy chuột, lo chuyện bao đồng!"
"Ta lại không làm gì ngươi, đến này ngươi cũng quản, ngươi có bệnh không? Hay đầu óc không bình thường?”
Đại Cường lập tức bị chọc tức đến chống nạnh nói: "EL Ta nói con người ngươi sao vậy? Ngươi chửi ai là chó đó? Ngươi mới là chó!"
"Ngươi cũng muốn dụ dỗ huynh đệ ta rồi, ta có phải nên đánh ngươi không? Ngươi ngừng lại cho ta, nếu không ta liên đánh ngươi thành cái đầu heo."