Chương 459: Bôi Nhọ Đệ Đệ Ta Cũng Không Được (2)
Chương 459: Bôi Nhọ Đệ Đệ Ta Cũng Không Được (2)Chương 459: Bôi Nhọ Đệ Đệ Ta Cũng Không Được (2)
"Hai lần này ta đánh ngươi là đã khống chế lực đạo rồi, đánh nhẹ đi rồi đó, lần sau không còn nhẹ như vậy đâu."
Nàng ta ôm lấy cái mặt bị đánh đến tê dại, liếc hắn ta.
Tên đầu trọc nói: "Chỉ giỏi nói nhảm, ngươi đánh nàng ta thành ra như vậy mà còn nói đánh nhẹ?
Sợ là hắn ta đã dùng hết sức lực để tát nàng ta rồi!
Hừ! Đụng phải đám người này đúng là xui xèo mài
Du Nương thấy nàng ta đã bị dạy dỗ, sắc mặt hòa hoãn hơn một chút.
Đôi mắt nhỏ của Đại Cường nhìn một vòng, lại nhìn Nhị Cường, rồi nhìn Du Nương.
Cuối cùng, hắn ta nhỏ giọng nói: "Du Nương, nữ nhân này không yên phận, lão nhị nhà ta lại là nam nhân, vẫn không tiện, chỉ bằng ngươi đến giữ nàng ta đi, như vậy nàng ta sẽ không làm chuyện xằng bậy nữa."
Du Nương nhìn Đại Cường, lạnh lùng gật đầu: "Được, đưa ta đi."
Cho nên, Nhị Cường đem nữ nhân trong tay đẩy cho Du Nương, thở phào nhẹ nhõm.
Mà nữ nhân sau khi đến tay Du Nương, lại giống như con chim cút, không dám làm xăng bậy nữa.
Thấy đại ca bọn họ vẫn chưa đến, Đại Cường rảnh rỗi, lấy thuốc mê trong mũi hai người đang nằm dưới đất ra, nhưng hai người đó vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Đại Cường ra vẻ tiếc nuối nói: "Nếu ở đây không có phụ nữ, ta sẽ tè cho các ngươi tỉnh dậy."
"Hôm nay hên cho các ngươi, ta đi lấy nước." Nói xong, liền đi ra sau bếp của khách trạm.
Không lâu sau, Đại Cường xách hai xô nước lớn, mỗi người một xô, đổ hết lên đầu hai người.
Hai người bị thuốc mê của mình làm ngất đi, bị một xô nước lạnh dội lên, lập tức tỉnh táo.
Vừa tỉnh lại, còn chưa mở mắt đã bắt đầu mắng chửi: "Là tên khốn nào, đổ nước lên đầu ta."
Đại Cường đá người kia một cái, xắn tay áo lên uy hiếp nói: "Ngươi vừa nói gì?"
Người đó nhìn cái nắm đấm to như nồi đất của Đại Cường chỉ cách mặt mình hai phân, theo đạo lý hảo hán không chấp nhất, hắn ta sợ rồi!
"Hê hê ... Ta vừa nói vị lão gia nào đổ nước lên đầu ta, ta cám ơn hắn ta."
Đại Cường trợn mắt nói: "Một lát nữa a, có thể đại ca các ngươi sẽ tới." "Ngươi nói ta nghe một chút, đám người các ngươi, ai đánh nhau giỏi nhất?"
Người đó liếc nhìn Cố An Nhiên đang im lặng, run lẩy bẩy.
Ký ức bị đánh đã khắc sâu vào xương tủy.
Cho dù họ đều đến hết, cũng không đủ nhét kẽ răng của cô nương này.
Khi họ đang nói chuyện thì bên ngoài trở nên ồn ào, không lâu sau có một đám người bước vào.
Dẫn đầu là một nam nhân răng hô, đứng cạnh nam nhân răng hô là kẻ từng bị Đại Cường tát rụng răng.
Thông qua tên đứng cạnh đó, tên răng hô cũng đã nắm được một vài thông tin, biết rằng những người kia lợi hại.
Vì vậy, hắn ta chỉ vào bọn Cố An Nhiên nói: "Các ngươi chán sống rồi, người của ta mà các ngươi cũng dám động đến?"
Đại Cường và Nhị Cường bước lên trước: " Các ngươi đến rồi, chờ các ngươi lâu quá, chờ đến ngáp ngắn ngáp dài rồi."
Tên bị Đại Cường đánh nên giờ nhìn thấy hắn là run lên cầm cập.
Hắn ta nói nhỏ vào tai đại ca của bọn chúng: "Đại ca, lát nữa đại ca đừng đánh nhau với tên trọc kia, hắn ta rất lợi hại, chắc là người lợi hại nhất trong đám kia, đại ca đánh đám nữ nhân kia là được rồi."
"Trong số những kẻ theo sau chúng ta kia có rất nhiều kẻ chẳng tài cán gì, chỉ đến cho đông mà thôi, ta chỉ biết có thế, đại ca tùy cơ ứng biến."
Tên nam nhân răng hô khẽ gật đầu rồi lại thì thầm gì đó vào tai tên đứng sau hắn.
Đại Cường hơi mất kiên nhẫn, nói: "Các ngươi đang thì thầm to nhỏ cái gì? Không phải đến đánh nhau sao? Đừng có mất thì giờ nữa, đánh nhanh lên cho ta còn ngủi"
Tên răng hô lừ mắt nhìn Đại Cường, trong bụng thầm nghĩ, quả nhiên kẻ có bản lĩnh nhất mạnh miệng nhất.
Nhưng mà hắn ta thông minh không mắc mưu.