Chương 460: Trượt Gối Trên Đất Ôm Chân
Chương 460: Trượt Gối Trên Đất Ôm ChânChương 460: Trượt Gối Trên Đất Ôm Chân
Tên răng hô hắng giọng, nói: " e hèm, Trần vổ ta tuy là kẻ đầu đường xó chợ nhưng cũng là người biết phép tắc."
"Trần vổ ta không làm chuyện cậy đông bắt nạt ít như thế này."
"Cố An Nhiên đưa mắt lướt nhìn Trần ve một lượt: "không hề gì, bọn ta không quan tâm."
Nhưng Trần vổ lại xua tay nói: "Chuyện này ngươi không coi trọng nhưng ta coi trọng."
"Cô nương, thế này đi, để đảm bảo công bằng, chúng ta mỗi bên cử một người đứng ra tỉ thí, nếu các ngươi thua thì phải thả hết những người mà các ngươi bắt ra, nếu các ngươi thắng thì tất cả bọn ta tùy các ngươi xử trí, thế nào?"
Sau đó, Trần vổ vỗ ngực nói: "Để thể hiện sự tôn trọng, bên ta sẽ do đích thân ta thượng đài”.
Cố An Nhiên có chút hào hứng, nhướn mày: "Được thôi! Nhưng không biết ngươi hy vọng bọn ta cử ai?"
Trần vổ chỉ nhớ tên đứng cạnh hắn nói tên đầu trọc kia lợi hại, tên râu quai nón kia có vẻ cũng không dễ ăn.
Hắn ta buông lời khen ngợi Cố An Nhiên không biết xấu hổ: "Thoạt nhìn đã biết cô nương đây là bậc nữ trung hào kiệt, hay là để cô tỉ thí, thế nào?"
Lúc này, hai tên bị Cố An Nhiên đánh cho mêm nhữn chân đang ướt nhẹp nằm dưới đất liên tục nháy mắt ra hiệu với đại ca chúng.
Chọn mụ Diêm Vương này, chẳng phải là tìm đến chỗ chết sao?
Đại Cường nhìn thấy hai tên này làm vậy, liền lừ mắt cảnh cáo.
Cố An Nhiên cười như đón gió xuân: "Được thôi, vậy để ta."
Nói xong, từ trên ghế, nàng chậm rãi đứng dậy, không quên chỉnh vạt áo cẩn thận.
Trần vổ thấy thế càng nghĩ rằng Cố An Nhiên thấy sợ rồi nên cố tình trì hoãn.
Nghĩ đến đây, hắn không kìm lòng được mà cho rằng khả năng thắng rất cao, vì vậy lại càng thêm phần tự tin.
Cố An Nhiên bước đến trước mặt Trần vổ, hắn ta cười cợt: "Co nương, xin mời!"
Cố An Nhiên nhech mép giấu nụ cười nhìn hắn, nói "Ngươi chắc chưa?"
Lúc này, hai tên bị Cố An Nhiên đánh đã nhắm tit mắt lại, bộ dạng như không dám nhìn nữa.
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k
Trần vổ gật đầu lia lịa: "Chắc rồi chắc rồi! Ta là nam nhân ai nỡ để cô nương chịu thiệt." Đại Cường bum miệng, suýt thì bật cười.
Hắn ta nghĩ bụng: "Nhưng mà cô nương này sẽ khiến ngươi hớ to."
"Ừ, ta biết rồi." Cố An Nhiên khẽ gật đầu.
Ngay sau đó, nàng nhanh chóng vung nắm đấm giáng một đòn vào bụng Trần vổ với tốc độ nhanh đến mức hắn ta không nhìn rõ.
Trần vổ căn bản còn chưa kịp phản ứng thì đã dính đòn của Cố An Nhiên bay ra xa hai trượng.
"Au aul" Trần vổ kêu to, sau đó hai chân mềm nhữn, quỳ sụp xuống đất.
Cố An Nhiên lướt nhìn Trần vổ nói: "Ngươi thua rồi, để đám thuộc hạ của ngươi thật thà chút đi."
Nhưng Trần vổ lại sống chết lắc đầu: "Ta không thua nhé."
Nói dứt lời, hắn ta nghiến răng nghiến lợi trượt gối trên đất xông về phía Cố An Nhiên.
Tất cả đều bái phục dũng khí trở lại trận đấu của Trần vổ, vì dù sao thì mọi người đều đã biết thủ pháp của vị cô nương này.
Trong khi tất cả còn đang nghĩ rằng Trần vổ trượt gối trên đất hòng tấn công Cố An Nhiên, thì hắn ta bất ngờ quỳ gối trước mặt nàng, thậm chí còn không biết xấu hổ ôm lấy bắp chân nàng.
Hắn ta khóc lóc sụt sùi: "Cô nương đại nhân độ lượng, xin hãy bỏ qua cho mấy người bọn ta."
"Là ta có mắt không tròng, cho người đi trộm tiền của các người, đều là lỗi của ta."
Nói dứt lời, hắn ta hùng hổ tự vả vào mặt hai cái mà không chút nương tay.
Đám thuộc hạ vốn đang ấn tượng với hành động của Trần vổ, tinh thần trở nên phấn chấn nhưng khi thấy bộ dạng vừa không biết xấu hổ vừa lỳ lợm của hắn ta thì tất cả liền nhụt chí.
Đại ca quả nhiên vẫn vậy, đại ca sao có thể thi gan với người ta được.
Cố An Nhiên vẫn còn chưa biết phải trừng trị Trần vổ thế nào thì một nhóm lực lượng vũ trang tự phát từ thị trấn đã đuổi tới.