Chương 461: Ông Gọi Đây Là Căn Nhà Nhỏ Á (1)
Chương 461: Ông Gọi Đây Là Căn Nhà Nhỏ Á (1)Chương 461: Ông Gọi Đây Là Căn Nhà Nhỏ Á (1)
Người dẫn đầu chắp tay, nói: "Đa tạ cô nương đã bắt được Trần vổ, tên này đã gây ra không ít những vụ lừa đảo, trộm cắp ở thị trấn chúng tôi, tuy nhiên chúng người đông thế mạnh nên chúng tôi không thể làm gì được hắn ta."
Nay cô nương yên tâm giao hắn cho chúng tôi xử lý, chúng tôi nhất định sẽ giam chúng lại, không để chúng gây hại bách tính trong trấn và người qua đường nữa."
Cố An Nhiên nhìn người dẫn đầu, nói "Ngươi là ai? Làm sao ta biết ngươi và hắn ta không cùng một hội?"
Lúc này, một ông già bước ra từ hàng ngũ, run rẩy rút ra một tờ giấy.
Cô nương, ta là Lý trưởng ở thị trấn này, đội ngũ này là do ta đứng ra tổ chức, nếu cô nương tin tưởng thì giao người cho ta.
Cố An Nhiên vặn hỏi: "Tại sao trước đây các ông không trừng trị chúng?”
Lý trưởng đỏ mặt, nói "Chúng tôi chỉ là bách tính bình thường, sao dám động vào bọn liều lĩnh này."
Cố An Nhiên nhìn Trần vổ, sao mà nàng cảm thấy khí phách tên Trần vổ này và mấy chữ liều lĩnh kia không khớp lắm. Bởi vì Trần vổ thuộc hạng hen hạ khi đánh đấm.
Nàng còn đang nghĩ xem xử lý bọn Trần vổ thế nào thì lại có thêm vài đứa trẻ chạy đến.
Đám trẻ đang kéo một chiếc xe, trên xe có cụ già tóc hoa râm.
Họ cùng nhau đi đến trước mặt Cố An Nhiên rồi quỳ xuống.
"Cô nương, xin hãy giơ cao đánh khẽ thả Trần vổ bọn họ ra, bọn họ lừa đảo trộm cắp cũng là vì cứu tế chúng tôi."
"Bọn già cả chúng tôi đều không có con cái gì, nếu công có hắn ta cứu tế thì chúng tôi không sống được đến giờ."
"Mấy đứa trẻ này không cha không mẹ, nếu không có hắn ta cứu giúp thì cũng không sống được."
"Hắn ta lừa đảo trộm cắp là không đúng, nhưng xin cô nương hãy niệm tình... niệm tình hắn có nỗi khổ tâm mà tha cho hắn."
Cố An Nhiên day day ấn đường: "Cho dù có nỗi khổ tâm thì lừa đảo trộm cắp cũng là không đúng."
Nàng quay đầu nhìn về phía Lý trưởng nói: "Nếu đã là người ở thị trấn các ông, thôi thì giao cho các ông xử lý vậy."
Nghe Cố An Nhiên nói vậy, những người đang quỳ gối cầu xin có chút thở phào nhẹ nhõm.
Rơi vào tay mấy người trong thị trấn thì cùng lắm là bị giam lại, hoặc bị đánh cho một trận, ít nhất cái mạng vẫn còn.
Lý trưởng nghe Cố An Nhiên nói, bèn vẫy tay với đám người ông đem theo ở sau lưng, nói: em chúng đi."
Mọi người không dám chần chừ một khắc, áp giải đám người kia về ngục giam mới được tu sửa của thị trấn.
Đám người già và trẻ nhỏ thấy những người thường ngày tiếp tế họ giờ bị giam lại, đều lặng lẽ thở dài.
Tiền đồ của những người này rồi không biết sẽ đi về đâu...
Cốế An Nhiên đưa mắt nhìn Du Nương, Du Nương hiểu ý liền móc túi phát cho họ ít bạc.
"Đây có ít tiên, các người lấy đi."
Bọn họ ngớ người, cầm lấy tiền rồi cảm ơn rối rít: "Đa tạ cô nương đại ân đại đức."
Cố An Nhiên xua tay rồi bước đi mà không ngoảnh lại.
Sau khi tiếp tế lương thực ở thị trấn, đoàn người tiếp tục băng qua vài thị trấn nhỏ vùng sơn cước, cuối cùng cũng đến được Viễn Châu.
Khi thấy cổng thành cao lớn cổ kính của thành Viễn Châu, Đào Vọng Đường thở phào nhẹ nhõm. "Cuối cùng cũng đến Viễn Châu rồi, An Nhiên cô nương, ở Viễn Châu chúng ta không cần ở nhà trọ nữa, ta có vài căn nhà nhỏ ở đây, cho người dọn dẹp một chút là ở được." Hắn vui vẻ nói.
"Ừ, ai cai quản thành Viễn Châu này?", Cố An Nhiên hỏi.
Đào Vọng Đường nói một cách vô cùng chắc chắn: "Tĩnh Vương, thành Viễn Châu từ trước đến nay đều là thái ấp của Tĩnh Vương."
"Nơi này có lẽ không bị người Khương quấy nhiễu, tại sao hồi đó ngươi không đến đây?", Cố An Nhiên tò mò hỏi.
Dau sao Đào Vọng Đường cũng có nhà ở đây, thế thì chẳng phải là tốt hơn đi đến nơi xa lạ sao?
Đào Vọng Đường xoa xoa cái mũi với bộ dạng ngượng ngùng: "Quan điểm của Tĩnh Vương nặng vê cấp bậc, mà lúc đó ta nghĩ nước Tuyên loạn rồi, ta có thể vươn lên nên ta mới...".