Chương 462: Ông Gọi Đây Là Căn Nhà Nhỏ Á (2)
Chương 462: Ông Gọi Đây Là Căn Nhà Nhỏ Á (2)Chương 462: Ông Gọi Đây Là Căn Nhà Nhỏ Á (2)
Cố An Nhiên xua tay ra hiệu hắn không cần nói nữa, chỉ hỏi một câu: "Tĩnh Vương là người như thế nào?"
Đào Vọng Đường mím môi suy nghĩ một lát: "Ngoại trừ việc coi thường thương nhân thì trong số các vương gia của nước Tuyên, ông ta có vẻ tương đối tốt"
Cố An Nhiên nhíu mày, thực sự nàng không có ấn tượng tốt với các vương gia của nước Tuyên, tương đối tốt thì cũng chẳng tốt đẹp được bao nhiêu.
Mọi người đến cổng thành nộp bạc để vào thành, sau đó đi đến căn nhà mà Đào Vọng Đường nói.
Căn nhà của hắn tọa lạc trên khu đẹp nhất, phồn hoa nhất của Viễn Châu. Khi đến cổng, Đại Cường nhìn các tường bao trong khuôn viên căn nhà cao ngút mắt, nghển cổ hết quay sang phải lại quay sang trái, hắn bĩu môi nói: "ong chủ Đào, ông gọi đây là căn nhà nhỏ á?”
Ông chủ Đào cười khà khà: "Người anh em Đại Cường, đây quả thực đã là căn nhà tương đối nhỏ của gia đình ta."
"Chúng ta vào thôi.", hắn lên tiếng, thuộc hạ liền gõ cửa. " Cọt kẹt" một tiếng, cánh cửa gỗ nặng nề mở ra, một cụ già lưng còng vẻ mặt vui mừng khi thấy Đào Vọng Đường.
"Lão gia, người đến Viễn Châu à? Mời lão gia vào.” cụ già cung kính chìa tay ra mời.
Đào Vọng Đường vươn thẳng lưng, tay chắp sau lưng, khí phách hiên ngang dẫn đoàn người vào nhà.
Quản gia đứng cạnh nói: "Mặc dù mấy năm nay lão gia không đến, nhưng tôi vẫn cho người dọn dẹp sạch sẽ xung quanh căn nhà."
"Lão gia đến cũng không cần chờ thu dọn mà có thể vào ở luôn."
"Nhưng mà nhà bếp không biết lão gia đến nên không chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon, lát nữa tôi sẽ cho người đi mua."
Đào Vọng Đường chỉ khẽ gật đầu: "Ngươi làm việc thì ta yên tâm.”
Như vậy, đoàn người ở lại nhà của Đào Vọng Đường, mỗi người bọn họ ở một căn phòng. Trong phòng ngoài chỗ ngủ ra còn có chỗ tiếp khách và thư phòng.
Đại Cường xúc động nói: "Rút cục thì ông chủ Đào giàu cỡ nào nhỉ! Căn nhà nhỏ nhất của ông ấy, thế mà từng này tuổi rồi lần đầu tiên ta được ở nơi như vậy.'
Cố An Nhiên dạo một lượt quanh khuôn viên căn nhà mới biết Đào Vọng Đường đã chịu thiệt thòi rất nhiêu khi ở trong căn biệt thự nhỏ bằng gỗ của nàng.
A Từ cũng cực kỳ phấn khích, ở trong phòng, cậu hết nhìn đông rồi lại ngó tây, nhưng không dám chạm tay vào, chỉ sợ làm hỏng những đồ vật trang trí và bình hoa trông có vẻ đắt tiền.
A Ly có vẻ thích thú khuôn viên nơi này, cậu được ở đúng căn phòng có rất nhiều sách trong thư phòng, cậu tiện tay lấy một cuốn rồi lặng lẽ đọc.
A Từ tung tăng chán thì chẳng biết làm gì, nhìn sang phòng A Ly ở đối diện, ngẫm nghĩ một thoáng rồi cất bước đi sang.
Mấy ngày nay, A Ly và cậu đã thân thiết hơn, dù gì thì hai người cũng thường xuyên ăn ngủ cùng nhau.
A Từ đưa tay vịn khung cửa thò đầu vào thấy A Ly đang đọc sách trong thư phòng bèn hỏi: "Ta vào được không?”
A Ly khẽ ngước mắt lên, khóe miệng nở nụ cười nhạt: "Vào đi."
A Từ le lưỡi (ngại ngùng-e dè) đi vào thư phòng đến trước mặt A Ly, cậu chìa tay đang giấu sau lưng ra.
"Cho ngươi cái này., trên tay A Từ là một miếng bánh cậu không nỡ ăn.
A Ly không nhận: "Ngươi ăn đi, ta không đói..." "Ờ”, A Từ hơi thất vọng nhận lại miếng bánh.
A Ly dường như nhận thấy A Từ thất vọng, khẽ khàng thở hắt ra, dỗ dành: "Ngươi để bánh ở đằng kia, lát nữa ta ăn."
A Từ nghe vậy mỉm cười để bánh lên chiếc bàn trước mặt A Ly.
Cậu nhìn A Ly đang chăm chú đọc sách, dè dặt hỏi: "A Ly, ngươi... ngươi dạy ta viết chữ được không?”
"Ta... ta không biết chữ, cũng không biết viết tên của chính mình.", cậu cảm thấy A Ly với bản tính lạnh lùng thì khả năng cao sẽ từ chối cậu.
Cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị A Ly từ chối.
Nhưng A Ly lại hời hợt đáp: "Được."
Nói xong, A Ly đứng dậy dịch chiếc đệm cói lại gần chỗ giá sách rồi lấy một chiếc khác dưới gầm bàn để cạnh chiếc của cậu.
"Ngươi ngồi đây."