Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 464 - Chương 464: Vô Tình Ôm Việc (2)

Chương 464: Vô Tình Ôm Việc (2) Chương 464: Vô Tình Ôm Việc (2)Chương 464: Vô Tình Ôm Việc (2)

Dù sao món được nhiều người vây quanh mua, chắc chắn hương vị không tệ, như thịt xương cừu này vậy, hắn ta ăn xong cũng chưa đã, còn phải mút ngón tay.

Thế nên hắn ta yên tâm xếp hàng bên ngoài, vừa ăn thịt xương cừu của mình.

Lúc này một người chui từ tận cùng trong đám người ra, nếu Đại Cường quan sát một chút sẽ biết, người đó là tên mới mắng hắn ta ở gian hàng thịt xương cừu.

Nam nhân đó thấy bộ dáng tay đây dầu của Đại Cường, vẻ mặt đầy ghét bỏ.

Nghĩ đến gian thịt xương cừu, cơn tức bị tên đầu trọc này chen ngang còn chưa tiêu.

Gã nghĩ đến thứ bên trong, ánh mắt giảo hoạt đảo một vòng, vòng ra sau lưng Đại Cường đẩy mạnh hắn ta một cái.

Người đẳng trước cảm thấy bị đám người đằng sau đẩy mạnh, rối rít nhường đường, lui sang hai bên như thể thứ dán trên bảng thông báo là sài lang hổ báo, họ rất sợ bị dây vào.

Vậy nên, Đại Cường đâm vào bảng thông báo rất nhẹ nhàng, không biết xui xẻo sao, bố cáo kia dán không chắc, trực tiếp rớt xuống.

Đám người xem náo nhiệt nhìn Đại Cường, rối rít hít sâu một hơi, như đang thương hại hắn ta. Dù sao trông dáng vẻ tên nam nhân đầu trọc này hoàn toàn không giống người biết y thuật.

Thị vệ Vương phủ thấy Đại Cường đụng rơi bố cáo, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi đã nhận bố cáo, thì thì đi với ta một chuyến."

Đại Cường không hiểu gì, vẻ mặt ngu ngơ hỏi: "Bố cáo gì, ta không cẩn thận, các người đừng để trong lòng."

Nói xong, hắn ta nhặt bố cáo trên đất lên, định dán nó lại.

Nhưng, dù hắn ta dùng sức lớn thế nào, bố cáo cũng không dán lên được.

Đại Cường nhanh trí, chuẩn bị gỡ bố cáo xuống, phun ít nước miếng lên bốn góc, không phải có thể dán lên rồi sao?

"A...' Đại Cường làm bộ muốn nhổ nước miếng, lại bị thị vệ ngăn lại.

"Ngậm miệng, ngươi tính làm gì vậy? Ngươi có biết bố cáo này là ai dán không?”

Đại Cường thành thật lắc đầu trả lời: "Không biết, ai vậy?"

"Đây chính là bố cáo của phủ Tĩnh Vương, hôm này bất kể thế nào ngươi cũng phải trở về với ta, nếu không liền xử tội bất kính với hoàng tộc, chém chết tại chỗ, ngươi có đi theo ta không?"

Đại Cường xua tay, dáng vẻ có miệng mà không giải thích được: "Nhưng ta thật sự không cố ý, chỉ vô tình đụng rớt bố cáo mà thôi."

Sao thị vệ lại không biết tên đầu trọc này không phải cố ý?

Nhưng Tĩnh Vương nói, nếu không tìm thấy người chữa trị được cây mẫu đơn vương trăm năm thì đầu của bọn họ sẽ khó giữ được.

Ai bảo tên đầu trọc xui xẻo, chỉ có thể dẫn hắn ta đi giao nộp vậy.

Thị vệ lười nói thêm với Đại Cường, đồng loạt rút kiếm: "Ngươi muốn tới Vương phủ, hay là chết ở đây?"

Lúc này, Đại Cường thấy người chửi mình ở chỗ thịt xương cừu đang đắc ý nhìn mình.

Đột nhiên hắn ta nghĩ, sở dĩ mình có thể đụng phải bố cáo là do bị người ta đẩy.

Giờ nhìn lại, chắc hẳn là do vương bát tôn nhỉ (*) này đẩy rồi.

(*) một câu chửi, ý chỉ người hèn hạ.

Đại Cường chỉ người kia nói: "Vương bát tôn nhi, ngươi chờ đó cho gia gia!"

Người nọ kích động nói: "Ngươi sắp chết đến nơi rồi mà còn cứng miệng nữa?"

Đại Cường không để ý tên nam tử kia mà nhìn sang thị vệ hỏi: "Trên bố cáo viết Vương phủ muốn ta qua làm gì?"

"Cái khác ta không biết, nhưng ta đánh nhau rất lợi hại, nếu làm tay chân thì không thành vấn đề."

Thị vệ cảm thấy tên đầu trọc này đang cố ý uy hiếp bọn họ.

Bọn họ tức giận nói với Đại Cường: 'Không phải đánh đấm, chỉ cần tìm một đại phu đi cứu cây mẫu đơn trăm năm của Vương phủ thôi."

Đại Cường nói nhẹ nhàng bâng quơ: "Đại phu? Ta không phải đại phu, nhưng nương tử ta là một đại phu rất giỏi!"

"Nhưng các ngươi nhàm chán ghê, mẫu đơn đến trăm năm, già rồi, không sống được không phải rất bình thường hả?"

Thị vệ trợn mắt nhìn Đại Cường: "Ngươi đang nói bậy gì đó? Nhanh đến Vương phủ với bọn ta maul"

Đại Cường định chạy trốn thị vệ.
Bình Luận (0)
Comment