Chương 465: Mẫu Đơn Vương Trăm Năm (1)
Chương 465: Mẫu Đơn Vương Trăm Năm (1)Chương 465: Mẫu Đơn Vương Trăm Năm (1)
Đột nhiên trong đám người có người nói: "Tiểu tử, nếu nương tử ngươi là đại phu, chắc hẳn ngươi cũng biết chút y thuật chứ nhỉ, cứ thử xem sao."
"Làm xong việc này là sẽ có một ngàn lượng vàng đấy!"
Lòng bàn chân vốn dĩ chà chà định chạy của Đại Cường chợt dừng lại.
Một ngàn lượng vàng, đó là rất nhiều rất nhiều tiền...
Chẳng phải An Nhiên cô nương đang cần tiền U?
Hai mắt Đại Cường đảo qua đảo lại mấy lần, đột nhiên không muốn chạy trốn nữa, hắn ta cười nhìn thị vệ nói: "Hắc hắc hắc hắc, công việc này ta nhận."
Các thị vệ nghe Đại Cường nói xong đều thả lỏng cảnh giác: "Nếu ngươi chịu hợp tác từ sớm thì không phải là không có việc gì hay sao?"
"Ngươi mau chóng di theo chúng ta đi, đừng để Tĩnh Vương điện hạ cùng Thái Phi đợi lâu." Thị vệ vội vàng đẩy Đại Cường ra.
Đại Cường gãi đầu nói: "Nếu muốn chữa khỏi cái kia... À, đúng rồi, mẫu đơn vương trăm năm đúng không, trong tay ta, ngay cả hòm thuốc cũng không có, cũng không có cách nào chữa được nha."
Thị vệ nhìn chằm chằm Đại Cường nói: "Vậy ngươi muốn thế nào? Đừng có giở trò."
Đại Cường cười nói: "Hắc hắc hắc hắc, sao ta có thể giở trò được? Một ngàn lượng vàng đó, các ngươi theo ta đi đến một chỗ, như vậy chắc được chứ nhỉ?"
Hắn ta cảm thấy An Nhiên cô nương nhất định sẽ có biện pháp để cứu được những hoa cỏ đó, về phần đó là thủ đoạn gì, hắn ta cũng không biết.
Hắn ta chỉ biết bản thân đã mù quáng tin tưởng An Nhiên cô nương.
Thị vệ lập tức yên tâm hơn, nghe câu từ của tên đầu trọc này, thấy có vẻ hắn ta rất muốn lấy được một ngàn lượng vàng.
Cho nên, thị vệ trưởng xua tay nói: "Được, vậy chúng ta sẽ theo ngươi tới chỗ ở của ngươi đã, sau đó mới trở vê phục mệnh."
Đại Cường bước ra khỏi đám người: "Được, vậy các người đi theo ta."
Khi tới gần tòa nhà của Đào Vọng Đường, thị vệ trưởng nhướng mày hỏi: "Ngươi sống ở đây?"
Đại Cường đi về phía trước vài bước, cũng không quay đầu lại: "Ừ, tạm thời ở đây."
Thị vệ trưởng hiện giờ có chút không rõ về thân phận của Đại Cường, dù sao người ở đây không phú thì cũng quý.
Đến trước cửa nhà của Đào Vọng Đường, mấy gã sai vặt đang nhìn xung quanh, như đang định ra ngoài, Cố An Nhiên cũng đi theo phía sau mấy gã sai vặt, lông mày cau lại.
Mấy gã sai vặt thấy bóng dáng của Đại Cường, lấy tay chỉ vào hắn ta nói: "Vị khách quý đó trở lại rồi, vị khách quý đó trở lại rồi..."
Cố An Nhiên nhìn theo hướng ngón tay của gã sai vặt chỉ, Đại Cường quả thật đã trở lại, nhưng phía sau hắn ta còn có gần hai mươi người mặc áo giáp, Đào Vọng Đường vừa nhìn thấy bọn họ liền nghĩ thầm không tốt.
An Nhiên cô nương, những người đó là thị vệ của phủ Tĩnh Vương, cũng không biết có phải Đại Cường huynh đệ đã đắc tội gì với họ hay không."
Cố An Nhiên cẩn thận quan sát một chút: "Hẳn là không phải đắc tội với người ta, trông cách bọn họ đối xử với Đại Cường không giống như có ác ý, chúng ta cứ quan sát trước rồi tính sau."
Đào Vọng Đường mím môi nói: “Được, hiện tại cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đấy, thành Viên Châu này khác với Nghiệp Thành, nếu bọn họ cứ cứng rắn xông tới, rất có thể sẽ không ứng phó được.
Đại Cường nhìn người đứng ở cửa, vui tươi hớn hở nói: "An Nhiên cô nương, Đào lão bản, các ngươi đều đứng ở đây làm gì vậy?" "Là chờ ta về nhà ăn cơm sao?" Đại Cường lại bổ sung một câu.
Đào Vọng Đường âm thầm trợn trắng mắt, đã là thời điểm gì rồi, người huynh đệ Đại Cường này còn có thể nói đùa được?
Cố An Nhiên nắm lấy tay áo của Đại Cường, kéo hắn ta sang một bên, hạ giọng hỏi: "Mấy người này là sao?”
Đại Cường cười xán lạn, nhe răng cười nói: “An Nhiên cô nương, có cách kiếm vàng rồi."
Thị vệ thấy Đại Cường thì thầm gì đó với Cố An Nhiên thì đi tới tách hai người ra.