Chương 466: Mẫu Đơn Vương Trăm Năm (2)
Chương 466: Mẫu Đơn Vương Trăm Năm (2)Chương 466: Mẫu Đơn Vương Trăm Năm (2)
"Các ngươi đang nói cái gì thế? Tên đầu trọc kia, sao ngươi còn không đi lấy hòm thuốc của ngươi đi?" Thị vệ hơi vội vàng thúc giục.
Cố An Nhiên nhíu mày hỏi: "Hòm thuốc? Xảy ra chuyện gì?”
Thị vệ trưởng thấy Cố An Nhiên xinh đẹp, kiên nhẫn giải thích: "Bằng hữu của các ngươi nhận lệnh đến Tĩnh Vương phủ trị liệu cho mẫu đơn vương."
"Nếu cứu được mẫu đơn vương, có thể nhận được một ngàn lượng vàng."
Cố An Nhiên chỉ vào Đại Cường hỏi: "Hắn ta?"
Đại Cường biết y thuật gì? Cho dù Mạt Nương có là đại phu, thì hắn ta đối với mấy cái này cũng dốt đặc cán mail
Đại Cường nhìn mấy thị vệ kia cười ha ha nói: "Khụ khụ khụ, thị vệ đại ca, trước tiên các ngươi để ta nói với trợ thủ của mình một câu đã, xem phải chuẩn bị những gì."
Thị vệ xua tay: "Ừ, ngươi nói đi, mau chóng chuẩn bị nhanh lên."
Sau đó, trước sự chứng kiến của mọi người, Đại Cường bước tới trước mặt Cố An Nhiên, hạ giọng nói: "An Nhiên cô nương, chắc hẳn là ngươi có cách để cứu chữa cho thực vật đúng không, ngươi có thể đi chuẩn bị không? Nếu không thì đầu ta sẽ rơi xuống đất mất."
"Nếu chữa được cho mẫu đơn vương đó, ta sẽ không cần phải chết, mà một ngàn lượng vàng cũng thuộc về ngươi hết."
Nhị Cường không thể chịu nổi nhéo lông mày mình.
Hắn ta cảm thấy đại ca của mình, thật đúng là có thể tìm được đủ loại đường di tìm chết, An Nhiên cô nương là trợ thủ của hắn ta?
Hắn ta cũng dũng cảm quá rồi nhỉ? Còn dám kéo An Nhiên cô nương xuống nước.
Thật ra Cố An Nhiên không để ý tới chuyện Đại Cường nói nàng là trợ thủ, chỉ nhíu mày nói: "Ngươi chờ chút, ta đi lấy thuốc ngay."
Nói xong, vào trong phủ, tìm một chỗ hảo lánh, vào không gian, tùy tiện cầm lấy một cái bình, đổ đầy một bình nước suối.
"Cái tên Đại Cường này, thật đúng là đã giúp ta kiếm tiền mà, một bình nước này, dù là cây chết thì cũng có thể nở hoa."
Sau khi lấy nước xong, nàng tăng tốc độ, tới được cửa.
Đám thị vệ sốt ruột hồi lâu: "Đi lấy cái gì mà lâu vậy hả, nhanh lên."
Cố An Nhiên vẫy tay với Đào Vọng Đường đang lo lắng, bảo: "Không cần lo lắng, các ngươi ăn cơm trước đi, chúng ta không sao đâu."
Sau khi hai người đi không lâu, đã đến được Tĩnh Vương phủ.
Lúc này Đại Cường cũng không dám nhìn đông nhìn tây nữa, bởi vì lúc Cố An Nhiên đi trên đường đã cố ý dặn dò hắn ta.
Hai người bị đưa đến một gian phòng, thị vệ nói: "Hai người các ngươi chờ ở đây, không được chạy lung tung, một lát nữa sẽ có người đến dẫn các ngươi đến gặp Thái Phi và Tĩnh Vương."
Cố An Nhiên hời hợt gật đầu.
Sau khi đám thị vệ đó đi ra ngoài thì nói với một người ăn mặc như gã sai vặt: "Nhanh đi thông báo đi, đã có người xé bố cáo rồi, bọn ta cũng đã dẫn người nọ đến nơi."
Gã sai vặt nghe vậy, vẻ mặt cũng tỏ ra vui mừng, chạy đi báo tin.
Hai người Cố An Nhiên chờ đến chán chết, Đại Cường nhìn một cây cải trắng ngọc ở bên cạnh nói: "Quả nhiên là vương phủ, đến cả cải trắng cũng được điêu khắc trông sống động như vậy."
Nói xong, còn định lấy tay kiểm tra.
Cố An Nhiên trừng mắt nhìn hắn ta một cái: "Dừng tay, đừng đụng lung tung đồ của vương phủ, đừng gây chuyện."
"Ồ" Đại Cường tủi thân, rụt re đáp lại, sau đó ngoan ngoãn ngồi trên ghế.
Lại đợi thêm một lúc nữa, cuối cùng cũng có một người có dáng dấp của quản gia đến dẫn họ đi.
Dẫn đến giữa hoa viên, nơi đóa mẫu đơn vương trăm năm kia mọc sừng sững.
Một lão phu nhân với mái tóc bạc, giờ phút này đang chống quải trượng đầu rồng, nhìn đóa mẫu đơn vương trăm năm mà thở dài.
Ngoài ra còn có một nam tử trung niên quần áo hoa lệ, thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, cũng đang cau có nhìn đóa mẫu đơn vương trăm năm.
Quản gia đứng ở phía sau hai người, vẻ mặt cung kính hành lễ nói: "Thái Phi nương nương, Vương gia, nô đã dẫn người xé bố cáo đến rồi."