Chương 467: Ngươi Cũng Không Thể Cam Chịu (1)
Chương 467: Ngươi Cũng Không Thể Cam Chịu (1)Chương 467: Ngươi Cũng Không Thể Cam Chịu (1)
Lão Thái Phi và Tĩnh Vương đều quay đầu lại nhìn, ánh mắt dừng trên người Cố An Nhiên và Đại Cường.
Quản gia cau mày liếc Cố An Nhiên cùng Đại Cường một cái, nhỏ giọng nhắc nhở: "Hai người các ngươi còn không mau hành lễ đi."
Đại Cường có chút bối rối nhìn Cố An Nhiên, hắn ta cũng không biết hành lễ như thế nào.
Nhưng mà hắn ta nhìn quản gia, đột nhiên chợt nảy ra ý tưởng, bắt chước hành động của ông ta, hành lễ với Thái Phi và Vương gia.
Quản gia nhìn động tác của Đại Cường, tức giận trừng mắt một cái.
Lão thái phi bị Đại Cường chọc cho không nhịn được cười ra tiếng: "Tên tiểu tử ngươi thú vị lắm, miễn lễ đi."
Nghe lão thái phi nói như vậy, Đại Cường càng bối rối hơn, hắn ta hành lễ như vậy, không giống sao? Vì sao lại cười.
Hóa ra, quản gia vương phủ này vì còn kiêm quản một ít chuyện ở hậu viện vương phủ, cho nên ông ta là thái giám.
Tất cả những nam nhân có thể tự do ra vào vương phủ, thật ra đều là thái giám. Mà phương thức hành lễ của thái giám, không giống với người bên ngoài.
Đúng là bởi vì Đại Cường học giống như đúc, cho nên Lão thái phi mới nhịn không được cười ra tiếng.
Cố An Nhiên chỉ khẽ gật đầu với Lão thái phi cùng Tĩnh Vương, nhưng cũng may hai người không có trách tội.
Lão thái phi hỏi: "Hai người các ngươi, là ai xé bố cáo?"
Tuy rằng là hỏi như vậy, nhưng ánh mắt của Lão thái phi và Tĩnh Vương đều đã đổ dồn vào người Cố An Nhiên.
Cái tên đầu trọc đó, thoạt nhìn không quá thông minh cho lắm, tuyệt đối không có khả năng là hắn ta xé bố cáo.
Đại Cường thấy ánh mắt của hai người, trong lòng thầm nói, sao đều chỉ nhìn An Nhiên cô nương, khinh thường ai vậy?
Cho nên hắn ta giơ cao tay nói: 'Bẩm hai vị quý nhân, là ta xé cáo thị."
Lão thái phi và Tĩnh Vương cùng rời mắt sang người Đại Cường, trong ánh mắt đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tĩnh Vương chỉ vào Cố An Nhiên hỏi: "Vậy, vị cô nương này là...'
Không đợi quản gia trả lời, Đại Cường đã tự mình giành trả lời trước: "Đây là trợ thủ của ta."
"Các ngươi nói cho ta nghe về nó đi, cây mẫu đơn này bị làm sao?”
Ánh mắt lão thái phi và Tĩnh Vương nhìn Đại Cường cũng không mấy tin tưởng cho lắm, nhưng bố cáo đã dán hai tháng trời rồi mà không ai dám nhận, bọn họ cũng chỉ có thể ngựa chết chữa thành ngựa sống (*), lỡ đâu chữa được thì sao?
* ngựa chết chữa thành ngựa sống: liều một phen, chỉ đã biết rõ việc không còn cứu vớt được nhưng vẫn nuôi hy vọng, cũng chỉ việc muốn thử lần cuối cùng
Lão thái phi chỉ vào những chiếc lá khô héo của mẫu đơn vương trăm tuổi, nói: "Cay mẫu đơn vương này là một loài rất hiếm trong số các mẫu đơn, thuộc loại lục hương cầu (*), nó đã sống gần trăm năm rồi, vẫn luôn là sự hiện diện khác biệt nhất trong vương phủ."
(*) lục hương cầu: Là một phân loài của mẫu đơn, hoa có dạng tú cầu, đôi khi sẽ có dạng vương miện. Nụ hoa hình tròn, đỉnh thường có khe nứt, khi nở có màu xanh nhạt, lúc nở rộ có màu hồng nhạt. - theo Baidu.
"Ta sợ mẫu đơn vương này chết rồi, vương phủ sẽ xảy ra chuyện không hay, cho nên... Mới nghĩ đến việc mời người đến chữa."
Lục hương cầu, chính là mẫu đơn xanh, là giống mẫu đơn rất quý hiếm. Cho dù không sống được đến trăm năm, thì người yêu hoa cũng sẽ nghĩ cách cố gắng hết sức duy trì, huống hồ là một mẫu đơn đã sống đến trăm năm.
"Vậy thì người trẻ tuổi, ngươi có thể chữa khỏi cho mẫu đơn này không?" Lão thái phi hỏi.
Đại Cường có sự tin tưởng mù quáng đối với Cố An Nhiên, không hề nghĩ ngợi, liền vỗ ngực mình cam đoan nói: "Có thể, Lão thái phi, ngài cứ yên tâm."
Nhưng Đại Cường càng như vậy, Lão thái phi càng cảm thấy bất an.
Trông hắn ta thật sự rất giống đám giang hồ bip bợm ăn nói lung tung.
Trên mặt lão thái phi đầy vẻ nghi ngờ: "Người trẻ tuổi, ngươi không được nói dối đâu đó, nếu nói dối, ta sẽ sai người rút đầu lưỡi của ngươi."