Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 468 - Chương 468: Ngươi Cũng Không Thể Cam Chịu (2)

Chương 468: Ngươi Cũng Không Thể Cam Chịu (2) Chương 468: Ngươi Cũng Không Thể Cam Chịu (2)Chương 468: Ngươi Cũng Không Thể Cam Chịu (2)

Đại Cường có chút không vui vì bị lão thái phi uy hiếp: "Lão thái phi, các ngươi có còn muốn cứu cây mẫu đơn này hay không?"

Lúc này lão thái phi mới nói: "Cứu, các ngươi bắt đầu đi, cần công cụ gì, hoặc là cần thêm người hỗ trợ, cứ việc nói là được."

Đại Cường lắc đầu từ chối: 'Không cần."

Trên đường An Nhiên cô nương đã nói qua cho hắn ta biết, chỉ cần đổ bình thuốc lên rễ của mẫu đơn vương thì mẫu đơn tự nhiên sẽ sống lại.

Đại Cường nói xong, cầm lấy bình thuốc trong tay Cố An Nhiên, đến trước mặt cây mẫu đơn, mở nắp bình ra.

Sau khi mở ra, hắn ta còn cẩn thận ngửi một chút, phát hiện không có mùi gì.

Thậm chí nước trong đó còn có cảm giác lạnh lão rất giống với... nước hồ.

Đại Cường có chút không dám tin liếc nhìn Cố An Nhiên một cái, tựa hồ đang hỏi: "An Nhiên cô nương, đây là sao? Ngươi cũng không có cách gì sao?"

Cố An Nhiên cho hắn ta một ánh mắt an tâm, ý bảo hắn ta cứ đổ bình thuốc xuống đi.

Tuy Đại Cường đang hoang mang khó hiểu, nhưng vẫn dựa theo yêu cầu của Cố An Nhiên mà làm theo.

Sau khi đổ thuốc trong bình xong, Đại Cường bỏ bình thuốc vào túi, vỗ tay nói: "Thái phi nương nương, Tĩnh vương điện hạ, ta đã trị liệu cho mẫu đơn xong rồi, ngày mai chắc là nó sẽ tốt lên thôi."

Lão thái phi hơi mở miệng nói: "Vậy thì tốt, ngươi có chắc chắn không? Nếu không chữa khỏi được..."

Đại Cường nhanh chóng trả lời: "Chữa không khỏi thì rút đầu lưỡi của ta chứ gì! Ta biết rồi, người yên tâm, ngày mai chắc chắn nó sẽ tốt lên thôi."

Điều Đại Cường nghĩ bây giờ là, giờ mình cứ thề son thề sắt lừa dối bọn họ đã, một lát nữa rồi nghĩ cách chạy trốn với An Nhiên cô nương sau.

Dường như lão thái phi đã nhìn ra tâm tư của Đại Cường, cười như không cười nói: "Được, ta đây sẽ chờ đến ngày mai."

Sau khi nói xong, Lão thái phi nhìn quản gia, hỏi: "Ngươi đi sắp xếp chỗ ở cho hai vị này đi, nhớ phải chiêu đãi ăn ngon uống ngon, không được chậm trễ, biết chưa?"

Quản gia biết, lão thái phi đang muốn giam hai người này lại trước, nếu phát hiện hai người họ là kẻ lừa đảo, vậy thì ngày mai sẽ xử trí bọn họ.

Ông ta cung kính nói: "Thái phi nương nương, lão nô đã rõ, lão nô sẽ đi an bài ngay.” Rồi sau đó, Cố An Nhiên và Đại Cường bị đưa đến một viện hẻo lánh, mà Lão thái phi thì sai người cho mang một cái ghế ra, ngồi bên cạnh gốc mẫu đơn vương, nhưng canh suốt hai canh giờ, mẫu đơn vương vẫn không có chút phản ứng nào cả.

Đại Cường và Cố An Nhiên ở chung một viện, chỉ khác phòng thôi.

Đại Cường chờ mọi người đi xong, lặng le từ phòng mình sang phòng của Cố An Nhiên.

Cố An Nhiên đang uống trà, nhàn nhã ăn điểm tâm mới dọn lên.

Sắc mặt Đại Cường lo lắng, nói: "Ai dal An Nhiên cô nương, đã đến lúc nào rồi mà ngươi còn có tâm tư ăn uống!"

Cố An Nhiên đặt điểm tâm trên tay xuống, cười nói: "Làm sao, giờ ngươi biết sợ rồi? Sao lúc xé bố cáo lại không thấy ngươi sợi"

Đại Cường ho nhẹ vài tiếng: "Là do ta không biết ngươi cũng không có cách nào, đã thế còn có gan dùng nước hồ lừa bọn họ."

"Giờ bọn họ đã vây kín cái viện này rồi, nếu ngày mai bọn họ phát hiện mình bị chúng ta đùa giỡn, hậu quả... Lúc này không chạy, còn chờ tới khi nào?"

Cố An Nhiên lại nhấp một ngụm trà: "Ai bảo ngươi là ta dùng nước hồ lừa bọn họ? Đó chính là nước thuốc của ta." "Ngươi cứ yên tâm ở chỗ này đi, muốn ăn cái gì thì ăn, bảo đầu bếp vương phủ làm cho."

Nghe Cố An Nhiên nói xong, Đại Cường càng kích động hơn.

Hắn ta lôi kéo Cố An Nhiên nói: “An Nhiên cô nương, chúng ta cũng không thể cứ cam chịu như vậy được, cái gì mà kêu muốn ăn cái gì thì ăn?"

"Chúng ta mau chạy đi!"

Cế An Nhiên chọc chọc vào trán của Đại Cường: "Ngươi tỉnh táo một chút cho ta, tình huống như thế này, hiện không có cách nào trốn được đâu."
Bình Luận (0)
Comment