Chương 469: Hóa Ra Ta Có Thể Ăn Như Vậy (1)
Chương 469: Hóa Ra Ta Có Thể Ăn Như Vậy (1)Chương 469: Hóa Ra Ta Có Thể Ăn Như Vậy (1)
"Ta cam đoan với ngươi, chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, vàng cũng chắc chắn sẽ là của chúng ta."
Đại Cường ngồi phịch xuống đất: "An Nhiên cô nương, không lẽ ngươi bị dọa cho choáng váng rồi? Đã bắt đầu có ảo giác rồi?"
Cố An Nhiên quyết tâm phải lấy cho được một ngàn lượng vàng này, nàng cũng không tin là sau khi Mẫu Đơn Vương kia tưới nước suối trong không gian của mình lên người còn có thể khô héo rồi chết đi, thế nên nàng hoàn toàn không thấy lo lắng gì vê chuyện này cả.
Điều khiến nàng cảm thấy lo lắng là cho dù nàng có giải thích với Đại Cường như thế nào thì cái tên Đại Cường khờ khao này cũng chẳng hề tin rằng họ sẽ ổn.
Nàng nghĩ rồi, hẳn là gần đây nàng hiền lành với tên Đại Cường này quá nên Đại Cường mới có thể như vậy.
Nghĩ đến đây, đột nhiên mặt nàng sa sầm lại, giọng điệu nói chuyện cũng trở nên lạnh lùng, người sống chớ lại gân như trước.
"Câm mồm!"
Đại Cường vốn đang tỏ ra nôn nóng, ngồi dưới đất lải nhải không ngừng thì ngay lập tức câm miệng lại như mới bị nhấn nút tạm dừng.
Hắn ta nhút nhát sợ sệt quay đầu lại, tủi thân nói: "À, dạ."
Cố An Nhiên liếc Đại Cường một cái bằng con mắt hình viên đạn: "Đứng dậy."
Đại Cường rụt cổ lại, cúi đầu đáp: "À, vâng."
Sau đó, hắn ta chống hai tay xuống đất, cúi người đứng thẳng dậy, hai chân khép lại, hai tay buông thõng, ngoan ngoãn đứng trước mặt Cố An Nhiên, không dám tiếp tục bức xúc hay căn nhằn nữa.
Cố An Nhiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu như nàng biết chỉ cần hung dữ với tên tiểu tử này một chút là hắn ta sẽ nghe lời như vậy thì nàng còn nói chuyện đàng hoàng với hắn ta như thế làm gì.
Tuy nhiên, dáng vẻ cực kỳ đáng thương kia của Đại Cường lại khiến lòng nàng thấy khá băn khoăn.
"Ngươi đi mở cửa rồi nói với người ở ngoài cửa, bảo họ mang bữa tối đến đây cho chúng ta. Ngươi muốn ăn gì thì cũng báo với họ luôn đi."
Đại Cường tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Vâng, An Nhiên cô nương, ta biết rồi."
Hắn ta bước ra khỏi phòng của Cố An Nhiên rồi mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Sao đột nhiên An Nhiên cô nương lại trở nên hung dữ như vậy nhỉ? Thật là đáng sợ quá đi.
Hắn ta dựa theo dặn dò của Cố An Nhiên mà mở cửa sân; đến tận giờ phút này, thủ vệ ngoài viện vẫn có thái độ khá tốt với Đại Cường.
Bọn họ ngăn Đại Cường lại rồi lễ phép nói: "Ngươi tạm thời không thể đi ra ngoài, nếu như có dặn dò gì thì cứ việc nói với bọn ta."
Đại Cường gật đầu, hắng giọng, nói: "Ta không đi ra ngoài, chỉ là bọn ta vẫn chưa ăn tối nên giờ đói rồi, mang đồ đến cho chúng ta đi."
Thủ vệ ở cửa gật đầu nói: "Được, đồ ăn sẽ được đưa đến đây ngay, ngươi đi vào chờ đi."
Đại Cường suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra được đến cùng thì mình muốn ăn gì, đành phải thuận miệng nói: "Nhớ là không được thiếu thịt bò thịt dê đâu đấy! Ta thích ăn chúng!"
Thật ra thì Đại Cường yêu cầu chúng cho Cố An Nhiên, vì nàng thích nhất là ăn thịt dê thịt bò.
Dường như thủ vệ không thể ngờ được là Đại Cường còn chủ động yêu cầu đồ mình muốn ăn nên có hơi ngây ra, nhưng vẫn đồng ý với yêu cầu của Đại Cường: “Được, ta biết rồi, ngươi mau vào trong viện đi."
Sau khi Đại Cường trở vào trong viện, hắn ta bèn thở dài một hơi.
Một tên thủ vệ nói: "Thật sự tính kêu phòng bếp chuẩn bị theo lời của tên đầu trọc này à?" Tên cầm đầu gật đầu, nói: "U ừ, dựa theo lời hắn ta nói mà bảo phòng bếp chuẩn bị đi, Vương gia và thái phi đã đặc biệt dặn dò rằng phải dựa theo yêu cầu của hai vị này, chuẩn bị thứ gì đó hợp khẩu vị của bọn họ."
Người thủ vệ kia nói: "Nhưng đến giờ vẫn chưa nghe thấy tin nói cây Mẫu Đơn Vương lục hương cầu đã khá hơn mài"
Tên cầm đầu trợn trắng mắt nói: "Đó là một cái cây! Thế nên đương nhiên là nó phải khỏi bệnh chậm hơn nhiều so với con người rồi, giờ mới được bao lâu? Làm sao mà nó có thể khỏi bệnh nhanh như thế được? Vậy thì có khác gì thuốc tiên đâu?”