Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 470 - Chương 470: Hóa Ra Ta Có Thể Ăn Như Vậy (2)

Chương 470: Hóa Ra Ta Có Thể Ăn Như Vậy (2) Chương 470: Hóa Ra Ta Có Thể Ăn Như Vậy (2)Chương 470: Hóa Ra Ta Có Thể Ăn Như Vậy (2)

Tên thủ vệ kia lại nói: "Ngài nói đúng, chỉ là bọn họ đã bảo đảm với Thái phi và Vương gia rằng ngày mai cái cây đó nhất định sẽ tốt lên, ta thấy mạng nhỏ của bọn họ sắp không giữ được nữa rồi."

Tên cầm đầu nói: "Vậy thì đó cũng là chuyện của ngày mai, hôm nay chúng ta vẫn không thể bỏ mặc họ được."

"Hơn nữa, lỡ như cái cây lục hương cầu trăm năm đó thật sự sống lại, giờ chúng ta đắc tội bọn họ thì đến lúc đó chúng ta có thể có trái ngọt để ăn sao?"

"Ngươi cũng biết cái cây lục hương câu trăm năm đó được Vương gia và Thái phi coi trọng đến thế nào mà."

Thủ vệ gật đầu nói: "Ta biết rồi, thế giờ ta đi báo cho phòng bếp liền đây."

Nói xong, hắn ta chạy chậm về phía phòng bếp, sau khi thuật lại những yêu cầu được đưa ra thì hắn ta còn bị nhà bếp chế giễu một lúc; điều đó khiến cho hắn ta cảm thấy vô cùng tức giận nhưng lại không tiện phát tác.

Qua một canh giờ, cuối cùng thì cơm chiều của Cố An Nhiên và Đại Cường cũng đã được đưa tới. Thật ra Vương phủ đối xử với bọn họ rất hào phóng, có một miếng sườn dê nướng, còn có cả gà vịt thịt cá, thịt bò, đồ tráng miệng, trái cây và hai bát nước đường; tổng cộng có mười tám món, được bày đầy trong phòng khách của viện, trông vô cùng sang trọng.

Cố An Nhiên nhìn một bàn đồ ăn này rồi nghỉ ngờ nhìn về phía Đại Cường: "Đến cùng thì ngươi đã nói gì với người bên ngoài vậy? Sao bọn họ lại đưa tới một bàn thức ăn lớn thế này."

Đại Cường thẳng thắn lắc đầu: "An Nhiên cô nương, lần này ta thật sự không có nói bừa đâu mà, ta chỉ bảo bọn họ đưa tới đây một ít thịt dê thịt bò thôi, không ngờ bọn họ lại đưa đến nhiều đồ như vậy."

Đại Cường vốn đang cảm thấy vô cùng vui sướng khi nhìn thấy bàn đồ ăn này thì đột nhiên thấy cổ mình lành lạnh.

Trước kia, Nhị Cường đã từng nói với hắn ta rằng, bữa cơm cuối cùng của những tên tử tù ở trong ngục giam luôn là bữa cơm cực kỳ ngon miệng, bởi vì đó là bữa ăn chặt đầu!

Vậy chẳng lẽ bây giờ bọn họ cũng đang được ăn bữa cơm chặt đầu...

Hắn ta đột nhiên cảm thấy một bàn đồ ăn này không còn thơm ngon nữa rồi.

Cố An Nhiên liếc mắt nhìn miếng sườn dê nướng kia một cái, dùng chủy thủ cắt xuống một miếng dài rồi trực tiếp dùng tay bốc ăn.

Nhưng Đại Cường thì vẫn không nhúc nhích, nếu là lúc bình thường thì hắn ta sẽ là người động tay vào đầu tiên.

"Sao ngươi lại không ăn thế? Mặc dù sườn dê này không ăn ngon như ta làm, nhưng tay nghề chắc chắn là ngon hơn so với người bên ngoài làm đấy."

Đại Cường nao nao: "Ăn! Ta ăn! Dù sao thì cũng phải làm một..."

Hai chữ quỷ no còn chưa nói ra thì Cố An Nhiên đã ném cho hắn ta một ánh mắt hình viên đạn.

Hắn ta ngay lập tức đưa tay che miệng, ngậm miệng không nói gì nữa, mãi đến khi Cố An Nhiên rời mắt đi thì hắn ta mới cắt sườn dê ra gặm.

Ăn một miếng này xong là Đại Cường không dừng lại được, cái gì cũng vứt hết ra sau đầu.

Vì tay nghề của đầu bếp trong vương phủ này thật sự tốt hơn những đầu bếp ngoài kia quá nhiều, chỉ kém hơn An Nhiên cô nương đúng một xíu thôi.

Tuy nhiên, mấy ngày nay, vì bôn ba bận rộn suốt quãng đường này nên An Nhiên cô nương vẫn luôn không có thời gian làm những món ăn cầu kỳ phức tạp!

Mặc dù chỉ có hai người bọn họ nhưng vì có Đại Cường ở đây nên cái bàn gồm mười tám món ăn này vẫn bi can quét gần như hết sạch.

Thật ra Cố An Nhiên vẫn như trước, bữa tối chỉ ăn no bảy phần.

Trái lại, cái bụng của Đại Cường đã tròn vo, hắn ta nửa nằm trên ghế dài trong phòng khách, vừa vuốt ve cái bụng của mình vừa ợ hơi vì ăn no.

Cố An Nhiên nhìn Đại Cường như vậy chỉ biết lắc đầu cười đầy vẻ bất đắc dĩ: "Ta chưa bao giờ biết hóa ra ngươi lại ăn giỏi đến vậy, như thế thì chẳng phải từ trước tới giờ ngươi đều không được ăn no à?”
Bình Luận (0)
Comment